banner 728x90

Tản văn: Những tháng năm gian khó

19/03/2025 Lượt xem: 2764

Sáng sớm ra phố, trong làn gió cuối đông se lạnh, nhìn những chiếc áo ấm đầy màu sắc bỗng nôn nao nhớ những mùa đông xưa bên mẹ. Ngày ấy, mùa đông như lạnh hơn bây giờ, trẻ con nhà quê đứa nào môi cũng tím tái, chỉ có nụ cười hồn nhiên thường trực trên môi.

Thời bao cấp, chuyện ăn mặc của các gia đình công nhân đều trông chờ vào nguồn cung của các cửa hàng nhà nước, thế nên áo đẹp chỉ là thứ xa xỉ, kiếm đủ áo ấm để chống lại cái rét mùa đông cũng đã là chuyện khó. Còn nhớ, mỗi lần đông đến, lãnh đạo nông trường nơi tôi sống lại cho xe chở quần áo về tận đội sản xuất để bán cho các gia đình công nhân. Ngày xe về đội, cả làng cả đội vui như hội, kẻ ướm người thử râm ran tiếng nói cười. Hàng hóa khan hiếm nên cả làng mặc “đồng phục” là chuyện thường ngày ở huyện. Có năm, mẹ mua cho anh em chúng tôi những chiếc áo len, áo mút cùng kiểu dáng màu sắc, chỉ khác nhau về kích cỡ. Chạy sang nhà bạn định khoe vừa được mẹ mua áo mới, nhưng vừa đến sân, tôi bỗng tiu nghỉu vì thấy anh em nhà nó cũng mặc giống mình! Cũng chỉ vì áo quần giống nhau, nên thằng em út nhà tôi đã có lần chạy về mách mẹ vì ngỡ đứa bạn… ăn trộm áo của mình, đến giờ kể lại ai cũng cười mà nước mắt rưng rưng về một thời gian khó!

Mỗi lần có áo mới, lũ trẻ chúng tôi đứa nào cũng xúng xính ra đường khoe với chúng bạn. Qua vài phút gìn giữ ban đầu, bọn trẻ lại hồn nhiên cùng nhau nghịch đất, vọc cát nên chẳng mấy chốc những chiếc áo ấm lấm lem bùn đất. Báo hại, chiều tối đi làm về, mẹ lại nhẫn nại giặt giũ, hong áo cho con. Đến giờ tôi vẫn nhớ chiếc áo len có họa tiết ca rô màu trắng đen hay chiếc áo mút cao cổ màu xanh da trời mặc suốt mấy năm liền, đến mức mẹ phải xẻ cổ áo ra vì con cái lớn lên theo thời gian, áo ngày càng bé lại! Lúc nhỏ tôi cứ ngúng nguẩy không chịu mặc áo len vì ngứa, lớn lên tôi mới biết để có chiếc áo ấy mẹ đã phải chắt chiu từng đồng, có khi phải mua nợ trừ lương về sau!

Năm tháng đi qua, những chiếc áo ấm thời thơ bé ấy đã trở thành kỷ niệm. Bây giờ, mỗi khi nhìn những tấm ảnh trẻ em miền núi co ro trong giá rét, tôi lại nhớ về những năm tháng còn gian khó mà nước mắt cứ chực trào. Những khuôn hình ấy đã đánh thức, nhắc nhớ về một tình mẹ bao la!

Hương Lan

 

 

Tags:

Bài viết khác

Đề thi khảo sát môn Ngữ văn vào lớp 10 THPT lần 2 năm học 2024-2025

Môn thi: Ngữ Văn. Ngày thi: 22 tháng 4 năm 2025. Thời gian làm bài: 120 phút. Câu 1: Truyện ngắn "Quê hương" thuộc kiểu cốt truyện đơn tuyến và được kể ở ngôi thứ nhất. Câu 2: Thuộc kiểu câu câu cảm thán thể hiện thái độ khó chịu, chê bai của nhân vật khi ăn món ăn quê. Câu 3: - Biện pháp tu từ: So sánh: "Những dãy nhà hai, ba tầng san sát nhau mọc lên như nấm"

Truyện ngắn: Tài sản mẹ để lại cho con

Bố qua đời khi năm nó lên sáu. Mẹ lôi theo 3 chị em nó đi trên đường. Nó cứ túm lấy áo mẹ, trốn vào trong lòng mẹ. Mẹ một tay dắt em gái, một tay ôm em trai, nó thì đứng ở phía trên, tiếng gió thổi qua tai. Cứ như vậy, gia đình nó đã đi ăn xin được 3 năm.

Câu chuyện gia đình: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Nhiều nhà xã hội học cho biết: Hiện ở các nước Phương Tây, đang xảy ra tình trạng các cặp nam nữ thanh niên sống chung không cần hôn thú. Họ xem đó như là một thời kỳ thử nghiệm cho độ bền vững của hôn nhân.

Truyện ngắn: Vòng quay cuộc đời…

Nhìn giỏ đồ sơ sinh xếp gọn phía cuối giường, mẹ tôi giật mình thảng thốt: “Thế mày sắp ở cữ à? Thế mấy hôm nữa? Thế bố nó đâu?”. Tôi biết sau những câu hỏi liên tục ấy, thế nào mẹ cũng khóc, thế nào cũng “ối giời ôi, con ơi là con, sao mà dại dột thế này…”. Tôi gắng nhịn cơn đau, ngồi lên nói với mẹ: “Con chửa hoang đấy, bố thằng bé đi xa rồi. Mẹ đừng hỏi nữa, giúp con nằm một chỗ một thời gian, mọi thứ con đã chuẩn bị đầy đủ cả…”

Câu chuyện gia đình: Khen chê thế nào cho đúng

Trong cuộc sống vợ chồng, một lời khen đúng lúc sẽ làm cho bạn đời của mình thêm yêu mình hơn. Một lời chê khéo chẳng những làm cho bạn mình tiến bộ, sửa chữa thiếu sót mà còn thêm cảm phục mình.

Tản văn: Về thăm quê ngoại

Có hàng trăm con đường. Có con đường đưa ta lên non cao, đưa ta về biển rộng. Có con đường dẫn ta qua những miền quê, đưa ta tới thăm nhiều xứ sở. Có con đường rải nhựa thật êm, hai bên đường lung linh đèn sáng. Nhưng không gì thân thương bằng con đường xóm nhỏ đưa ta về quê ngoại yên bình.

Truyện ngắn: Mùi của vợ

Anh không thích mùi của vợ mình, tạm gọi đó là “mùi của bếp núc”. Mùi này hỗn hợp từ những mùi vị như: cá, mắm; mùi sữa chăm con; mùi dầu gió đau bệnh, mùi mồ hôi của con người; cộng thêm những “mùi vị gia đình” như: cằn nhằn, nhăn nhó, nói năng không ngọt ngào như hồi mới yêu nhau.

Tản văn: Góc nhỏ trong tôi

Đó là một góc cà phê nào đấy cùng bạn bè hay người thân vào những buổi tối cuối tuần. Cái góc nhỏ ấy cũng hay lắm. Không phải nghe nhạc sống thì lắng mình trong không gian riêng biệt ở một gallery thu nhỏ của ông chủ quán. Ở đó, dăm ba chiếc mô tô cũ được chủ quán trưng bày ở mỗi góc, ghi dấu một thời trai trẻ, một thời gió bụi phong trần.
Top