banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Khen chê thế nào cho đúng

24/11/2025 Lượt xem: 2345

Trong cuộc sống vợ chồng, một lời khen đúng lúc sẽ làm cho bạn đời của mình thêm yêu mình hơn. Một lời chê khéo chẳng những làm cho bạn mình tiến bộ, sửa chữa thiếu sót mà còn thêm cảm phục mình. Đáng tiếc có nhiều người, chỉ vì không biết cách khen chê và khen chê không đúng lúc, đúng chỗ nên đã là nguyên nhân của những cuộc cãi lộn không đáng có, không khí gia đình đang “hòa bình” bỗng chốc biến thành “chiến tranh” và đôi khi dẫn đến những “cuộc chiến đấu một mất một còn” để bảo vệ danh dự của đôi bên…

Ngày chủ nhật trời nắng nóng, chị A. tranh thủ mang đống quần áo của chồng con ra giặt. Mồ hôi vã ra ướt đầm. Thế mà chồng chị đi chơi về nhìn thấy chiếc cổ áo trắng của anh vẫn còn chưa sạch, lập tức anh buông một câu gọn lọn:

          -  Có cái cổ áo giặt cũng không sạch. Bẩn như hủi !

          Vốn không phải hiền lành, lại đang lúc mệt nhọc, chị A nhảy lên tranh luận:

          - Biết là bẩn sao cứ bám vào. Này, nói cho mà biết, cũng chỉ tại cái đồ bẩn như hủi, mặc áo hàng tuần không giặt nên mới để cái cổ áo đen kịt như thế. Có mà đến cụ tổ nhà anh giặt cũng không sạch chứ đừng nói tôi.

          À, cái con này láo! Mày giặt cho tao vài bộ quần áo mà mày lôi cụ tổ tao ra mà chửi à?

          Và thế là cuộc tranh luận bằng mồm đã chuyển sang tranh luận bằng  … chân tay.

          Cũng ở trường hợp như vậy nhưng K lại xử sự khôn khéo, tế nhị. Chị V vợ anh là con út được chiều từ nhỏ, không phải làm gì nên vụng chân vụng tay, nấu ăn không ngon. Anh lựa dịp nói với vợ:

          - Ở cơ quan anh, bọn nó nói với nhau là chắc vợ ông K không biết nấu ăn hay sao mà lần chiêu đãi nào ông ấy cũng lôi bọn mình ra quán. Tuần tới anh quyết định mời chúng nó về nhà ăn cơm để em cho chúng nó “biết tay”.

          Và thế là quả đúng như anh K dự đoán, suốt một tuần chị V. hết tìm “quân sư” chỉ dẫn, lại tự mình mua sách dạy nấu ăn về thực hành. Cuối cùng thì bữa tiệc liên hoan tại gia cũng làm vui lòng các “thực khách” của cơ quan anh.

Biết cách chê đã khó, ngay cả khi khen cũng không phải không có lúc “dại dột”. Anh Q. sinh ra ở nông thôn nhưng công tác và lấy vợ thành phố. Bản chất siêng năng cần cù chịu khó nên hết giờ làm việc về nhà là anh tranh thủ ra dọn dẹp cuốc đất trồng cây. Thấy anh chịu khó, chị N, vợ anh, vừa cười toe toét vừa khen:

          Gớm, chăm làm thế ! Chắc lâu không được làm ruộng nên nhớ phải không? Hôm rồi, em thuê một thằng “cửu vạn” mất 200 ngàn đồng mà nó làm chỉ bằng nửa anh thôi. Hì hì ! Lần sau cứ thế phát huy nhé!

          Thấy vợ tỏ ý coi thường mình, nên anh Q. động lòng đỏ mặt.

          - Cái loại ăn sẵn nằm ngửa, không nghề nghiệp gì, gặp được thằng nhà quê nó rước cho là may phước lắm rồi. Nếu không thì lấy… cám mà ăn. Đừng có lên mặt khinh người.

          Chị N sững người nhìn chồng và biết mình bị mắng oan nên chị chạy vào buồng ôm mặt khóc thút thít.

           Một trường hợp khác, chị T biết chồng chị thương mình yếu đuối nên thường xuyên giặt quần áo cho vợ, chị âu yếm:

           - Làm hết cả việc của em rồi đấy. Để em chơi không à? Hôm rồi mấy chị ở cơ quan em đến chơi, tình cờ nhìn thấy anh giặt quần áo cho em, các chị ấy cứ bảo em tốt số, lấy được người chồng như thế có ăn đói mặc rách cả đời cũng sướng.

          Nhìn ánh mắt chồng, chị hiểu ngay anh đang rất hạnh phúc và cảm động vì lời khen của chị.

          Những câu chuyện kể trên chính là bài học cần thiết cho ta rút kinh nghiệm. Ai cũng biết lời nói chẳng mất tiền mua, song để ứng dụng trong cuộc sống hàng ngày của gia đình lại không phải đơn giản, dễ làm./.

Đào Quốc Thịnh

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Vòng quay cuộc đời…

Nhìn giỏ đồ sơ sinh xếp gọn phía cuối giường, mẹ tôi giật mình thảng thốt: “Thế mày sắp ở cữ à? Thế mấy hôm nữa? Thế bố nó đâu?”. Tôi biết sau những câu hỏi liên tục ấy, thế nào mẹ cũng khóc, thế nào cũng “ối giời ôi, con ơi là con, sao mà dại dột thế này…”. Tôi gắng nhịn cơn đau, ngồi lên nói với mẹ: “Con chửa hoang đấy, bố thằng bé đi xa rồi. Mẹ đừng hỏi nữa, giúp con nằm một chỗ một thời gian, mọi thứ con đã chuẩn bị đầy đủ cả…”

Tản văn: Về thăm quê ngoại

Có hàng trăm con đường. Có con đường đưa ta lên non cao, đưa ta về biển rộng. Có con đường dẫn ta qua những miền quê, đưa ta tới thăm nhiều xứ sở. Có con đường rải nhựa thật êm, hai bên đường lung linh đèn sáng. Nhưng không gì thân thương bằng con đường xóm nhỏ đưa ta về quê ngoại yên bình.

Truyện ngắn: Mùi của vợ

Anh không thích mùi của vợ mình, tạm gọi đó là “mùi của bếp núc”. Mùi này hỗn hợp từ những mùi vị như: cá, mắm; mùi sữa chăm con; mùi dầu gió đau bệnh, mùi mồ hôi của con người; cộng thêm những “mùi vị gia đình” như: cằn nhằn, nhăn nhó, nói năng không ngọt ngào như hồi mới yêu nhau.

Tản văn: Góc nhỏ trong tôi

Đó là một góc cà phê nào đấy cùng bạn bè hay người thân vào những buổi tối cuối tuần. Cái góc nhỏ ấy cũng hay lắm. Không phải nghe nhạc sống thì lắng mình trong không gian riêng biệt ở một gallery thu nhỏ của ông chủ quán. Ở đó, dăm ba chiếc mô tô cũ được chủ quán trưng bày ở mỗi góc, ghi dấu một thời trai trẻ, một thời gió bụi phong trần.

Câu chuyện gia đình: Dạy con

Anh làm phục vụ cho một nhà hàng, mỗi ngày 3 ca, tuy vất vả nhưng dù sao cũng ở trong mát, ăn mặc sạch sẽ, còn hơn phải về quê làm ruộng, chân lấm tay bùn. Hơn nữa, anh bao năm ở phố, giờ về quê ăn bám cha mẹ, bà con lối xóm lại cười cho!

Tạp văn: Thèm một lần về với đồng quê

Có những chiều thật mệt mỏi, phố người đông và còi xe inh ỏi, tan việc chỉ muốn chạy thẳng về nhà. Những chiều như thế, lại muốn về giữa đồng quê, ngồi trước ngõ nhà mà hóng gió ngoài sông thổi vào mát rượi, lang thang ra bờ kênh nghịch nước với đám trẻ chăn trâu. Ở mãi nơi thành phố tất bật, những chiều quê yên bình cứ thế xa dần…

Tạp văn: Miền quê thương nhớ

Miền quê thương nhớ ấy luôn trong tâm trí tôi. Dai dẳng và âm ỉ. Những lúc nhớ nhung như thế, chỉ có một cách duy nhất: Về. Phải về thôi!

Tản văn: Đầm sen hồng An Lạc

Hôm ấy trời nóng lắm. Nắng đốt bơ phờ ngọn cây và bằng lăng cũng đã lạc màu. Những mảng kính loa lóa trong các tòa nhà cao tầng buổi trưa - cái màu mà dẫu đến từ một thành phố miền Trung, tôi vẫn nghĩ, mình sẽ lạc mất nếu bay như chim, không thì cũng đâm sầm vào vách đứng có hàng chữ màu mè nào đó.
Top