banner 728x90

Truyện ngắn: Tài sản mẹ để lại cho con

26/11/2025 Lượt xem: 2347

Cứ như vậy, gia đình nó đã đi ăn xin được 3 năm.

***

   Bố qua đời khi năm nó lên sáu. Mẹ lôi theo 3 chị em nó đi trên đường. Nó cứ túm lấy áo mẹ, trốn vào trong lòng mẹ. Mẹ một tay dắt em gái, một tay ôm em trai, nó thì đứng ở phía trên, tiếng gió thổi qua tai. Cứ như vậy, gia đình nó đã đi ăn xin được 3 năm.

   Vào một buổi sáng, sau khi tỉnh dậy nó phát hiện ra có thứ gì đó khác thường. Nhìn qua tấm chăn rách, nó không nhìn thấy thằng em đâu cả! Mẹ nói em đã được đem cho người khác. Nó khóc, quỳ trước mặt mẹ, xin mẹ hãy tìm em về. Mẹ nước mắt lưng tròng, mặc cho nó cứ lôi, cứ kéo, mẹ chẳng nói lời nào.

   Từ đó trở đi, nó bắt đầu có tâm sự, lại thêm vết chó cắn, nó lúc nào cũng nhặt đá dưới đất, cầm chặt trong tay.

   Năm nó lên cấp 2, một buổi tối thức dậy đi vệ sinh, nó thấy có người nói chuyện ở căn nhà chất cỏ. Nó chầm chậm đi tới, nhìn thấy bên trong là một người đàn ông. Nó đã hiểu ra biết bao việc trên đời này. Nó nghiến răng làm môi bật cả máu.

   Mẹ hỏi: "Con làm sao thế?"

    "Con không cần mẹ phải quan tâm!" Nó gằn giọng đáp lại

   Sau này khi lên cấp 3, rồi thi đại học xong, nó bỗng nghe mẹ nói em gái lấy chồng. Em gái nó được gả cho một người cùng làng vốn có tiếng tăm chẳng tốt đẹp gì. Thế rồi, nó theo người trong làng đi nhặt phế liệu, một tuần không về nhà.

   Bốn năm học đại học, nó luôn là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất. Nhưng khi về nhà nó chưa từng gọi một tiếng mẹ. Có vẻ như mẹ cũng biết mình đã làm sai chuyện gì, lúc nào nhìn nó cũng với dáng vẻ bảo sao nghe vậy. Nó càng khinh thường mẹ hơn. Đến tận khi có gia đình, có một tổ ấm bé nhỏ ở thành phố, nó vẫn không muốn gặp mẹ một lần.

   Có lần mẹ từ quê lên mang theo một bao tải bông vải, mẹ nói mang lên để vợ chồng nó làm chăn bông. Nó bắt đầu thấy động lòng. Ở quê đâu có làm bông vải. Chắc là mẹ lại đến nơi rất xa để nhặt từng bông vải một. Nó bảo mẹ ở lại một đêm. Mẹ xoa tay nói: "Sao thế được, nhà con nhỏ thế này, thôi để mẹ về.", ánh mắt mẹ thăm dò nhìn nó.

   Nó đã có chỗ đứng ổn định ở thành phố, đã tìm được em trai bị thất lạc và em gái nay đã thành người phụ nữ làm nghề nông. Nó đã ổn định cuộc sống cho các em. Mấy anh nó đều không thích mẹ, đều có biết bao điều tủi thân, không công bằng muốn kể. Cuối cùng, khi mẹ nằm trên giường bệnh, chẳng thể ăn nổi hạt cơm nào.

   Mấy anh em nó túc trực bên mẹ, nhưng cũng chẳng ai tỏ ra đau lòng. Lúc sắp lâm chung, mẹ nói: "Mẹ biết các con rất hận mẹ, nhưng mẹ biết mẹ đang làm gì. Mẹ muốn chu cấp cho anh trai các con, để anh con thay đổi vận mệnh cho gia đình chúng ta, đây là con đường duy nhất cho chúng ta, vì thế có khổ thế nào đi nữa mẹ cũng không kêu than nửa lời."

   Mẹ cười, rồi mẹ lại khóc: "Điều đáng tiếc nhất của mẹ là mẹ không được chụp ảnh với cháu, để tất cả những kẻ ức hiếp chúng ta thấy rằng, mẹ, một người phụ nữ nông thôn sống đến tận bây giờ nhưng chưa bao giờ gục ngã."

   Ba anh em nó ôm mẹ khóc: "Mẹ ơi, mẹ đừng bao giờ gục ngã."

   Vào khoảnh khắc này, anh em nó đã hiểu sự chu đáo và dũng cảm của mẹ. Đó là tài sản lớn nhất mẹ để lại cho cả 3 người.

Truyện ngắn của Thu Hương

 

 

Tags:

Bài viết khác

Đề thi khảo sát môn Ngữ văn vào lớp 10 THPT lần 2 năm học 2024-2025

Môn thi: Ngữ Văn. Ngày thi: 22 tháng 4 năm 2025. Thời gian làm bài: 120 phút. Câu 1: Truyện ngắn "Quê hương" thuộc kiểu cốt truyện đơn tuyến và được kể ở ngôi thứ nhất. Câu 2: Thuộc kiểu câu câu cảm thán thể hiện thái độ khó chịu, chê bai của nhân vật khi ăn món ăn quê. Câu 3: - Biện pháp tu từ: So sánh: "Những dãy nhà hai, ba tầng san sát nhau mọc lên như nấm"

Câu chuyện gia đình: Vì sao họ chung sống với nhau đến già

Nhiều nhà xã hội học cho biết: Hiện ở các nước Phương Tây, đang xảy ra tình trạng các cặp nam nữ thanh niên sống chung không cần hôn thú. Họ xem đó như là một thời kỳ thử nghiệm cho độ bền vững của hôn nhân.

Truyện ngắn: Vòng quay cuộc đời…

Nhìn giỏ đồ sơ sinh xếp gọn phía cuối giường, mẹ tôi giật mình thảng thốt: “Thế mày sắp ở cữ à? Thế mấy hôm nữa? Thế bố nó đâu?”. Tôi biết sau những câu hỏi liên tục ấy, thế nào mẹ cũng khóc, thế nào cũng “ối giời ôi, con ơi là con, sao mà dại dột thế này…”. Tôi gắng nhịn cơn đau, ngồi lên nói với mẹ: “Con chửa hoang đấy, bố thằng bé đi xa rồi. Mẹ đừng hỏi nữa, giúp con nằm một chỗ một thời gian, mọi thứ con đã chuẩn bị đầy đủ cả…”

Câu chuyện gia đình: Khen chê thế nào cho đúng

Trong cuộc sống vợ chồng, một lời khen đúng lúc sẽ làm cho bạn đời của mình thêm yêu mình hơn. Một lời chê khéo chẳng những làm cho bạn mình tiến bộ, sửa chữa thiếu sót mà còn thêm cảm phục mình.

Tản văn: Về thăm quê ngoại

Có hàng trăm con đường. Có con đường đưa ta lên non cao, đưa ta về biển rộng. Có con đường dẫn ta qua những miền quê, đưa ta tới thăm nhiều xứ sở. Có con đường rải nhựa thật êm, hai bên đường lung linh đèn sáng. Nhưng không gì thân thương bằng con đường xóm nhỏ đưa ta về quê ngoại yên bình.

Truyện ngắn: Mùi của vợ

Anh không thích mùi của vợ mình, tạm gọi đó là “mùi của bếp núc”. Mùi này hỗn hợp từ những mùi vị như: cá, mắm; mùi sữa chăm con; mùi dầu gió đau bệnh, mùi mồ hôi của con người; cộng thêm những “mùi vị gia đình” như: cằn nhằn, nhăn nhó, nói năng không ngọt ngào như hồi mới yêu nhau.

Tản văn: Góc nhỏ trong tôi

Đó là một góc cà phê nào đấy cùng bạn bè hay người thân vào những buổi tối cuối tuần. Cái góc nhỏ ấy cũng hay lắm. Không phải nghe nhạc sống thì lắng mình trong không gian riêng biệt ở một gallery thu nhỏ của ông chủ quán. Ở đó, dăm ba chiếc mô tô cũ được chủ quán trưng bày ở mỗi góc, ghi dấu một thời trai trẻ, một thời gió bụi phong trần.

Câu chuyện gia đình: Dạy con

Anh làm phục vụ cho một nhà hàng, mỗi ngày 3 ca, tuy vất vả nhưng dù sao cũng ở trong mát, ăn mặc sạch sẽ, còn hơn phải về quê làm ruộng, chân lấm tay bùn. Hơn nữa, anh bao năm ở phố, giờ về quê ăn bám cha mẹ, bà con lối xóm lại cười cho!
Top