banner 728x90

“Riêng một góc trời”- Cảm xúc lãng du đi vào miền ký ức trong tôi

27/03/2024 Lượt xem: 2483

Cô đơn bên bờ biểnCô đơn trên bờ biển

Lần đầu tiên tôi nghe bài hát “Riêng một góc trời” của Ngô Thụỵ Miên vào một buổi chiều chủ nhật buồn cuối năm, khi vừa chia tay một cuộc tình.

Ngồi cafe một mình tại một quán cafe nằm sát bờ biển, tôi nghe bản nhạc dịu êm như gió thoảng của Ngô Thụỵ Miên vọng về từ đâu đó rất xa xăm… Để mặc cho nước biển theo từng đợt sóng vỗ vào kè đá tung bọt trắng xoá, bắn lên người ướt nhoà mặt, tôi thẩm thấu tất cả vị mặn chát của nước biển thấm ướt bờ môi… Một cảm giác buồn, chông chênh, hư ảo, cô đơn… mà tôi cảm nhận được bằng sự rung động từ sâu thẳm trái tim mình.

“Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai

Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai

Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối

Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời…”

Ngồi dưới hàng cây Sứ cổ thụ, hoa nở rụng trắng mặt đất, trong không gian tĩnh lặng, tôi như nghe trong bài hát “Riêng một góc trời” của Ngô Thụỵ Miên có tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng đàn chim biển chấp chới bay về tìm tổ, tiếng rập dìu của đàn ong bướm đi tìm mật ngọt trong muôn hoa sắc xuân, có cả tiếng lòng da diết, nhớ thương, như những vần thơ ngân vang trong từng nốt nhạc… Giai điệu sâu lắng, ca từ thiết tha giản dị ấy như mang đến cho người nghe đầy đủ cung bậc cảm xúc: Ngọt ngào, sâu lắng, cay đắng, yêu thương, tiếc nuối, cô đơn…Và cứ ngỡ ông sáng tác cho riêng mình.

“Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi

Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây

Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu.”/ 

/“Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô

Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa

Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá

Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau…”

Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên (tên thật là Ngô Quang Bình) sinh ngày 26/09/1948 tại Hải Phòng. Là một nhạc sĩ thành danh tại Sài Gòn từ trước năm 1975, ông bắt đầu sáng tác từ năm 1963 khi mới 15 tuổi, với tác phẩm đầu tay "Chiều nay không có em". Trong số 70 ca khúc trong sự nghiệp sáng tác của ông, “Riêng một góc trời” ra đời năm 1997, là chuyện tình chia ly, trong sáng, lãng mạn. Nỗi buồn phảng phất bên trong “Riêng một góc trời” nhẹ êm như sương khói mong manh, lúc hợp, lúc tan, lúc còn, lúc mất. Người ta thấy trong bài hát của ông, một tình yêu thiêng liêng tuyệt đẹp, thanh cao như giọt sương mai long lanh trên cành lá, có cả sự tiếc nuối và nỗi nhớ khắc khoải khôn nguôi…

Ông từng trải lòng: “Tình yêu đối với tôi dù sung sướng hay khổ đau cũng là rất thiêng liêng. Yêu không có nghĩa là chiếm hữu cho riêng mình. Yêu là cho tận cùng, là chấp nhận hết những buồn vui, khổ hận để mang lại hạnh phúc cho người mình yêu…”.

Đã có rất nhiều ca sĩ thể hiện thành công bài hát “Riêng một góc trời” của Ngô Thụỵ Miên, nhưng danh ca Tuấn Ngọc vẫn là ca sĩ được công chúng mến mộ nhất.

Trong một hoàn cảnh, một khoảnh khắc thời gian lúc đó, một không gian lãng mạn đầy cảm xúc…Tôi tình cờ nghe được bài hát này của Ngô Thụỵ Miên, một cảm xúc lãng du mãi mãi đi vào miền ký ức trong tôi từ đó, cũng như dấu mốc thời gian ghi dấu một kỷ niệm buồn…

Mỗi lần nghe lại bài hát “Riêng một góc trời”, tôi vẫn thấy nao lòng, thấy mình bay bổng, lãng du, trong không gian hư vô huyền ảo… rồi lại trở về thực tại trong nỗi nhớ thắt lòng, da diết, dịu êm…./.

Đào Quốc Thịnh

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Hương xưa của mẹ

Tới bây giờ, cùng với nải chuối chín cuốc thì quả hồng mềm đỏ hân hất là thứ quà chợ mà mẹ tôi rất thích. Mỗi lần mẹ đi chợ về, nhẹ nhàng bày những quả hồng mọng đỏ lên đĩa rồi chia cho con cháu bắt phải ăn thì tôi lại nhớ đến bà ngoại, nhớ bàn tay gầy guộc của bà cầm quả hồng tươi đỏ nâng niu mãi rồi mới dám ăn, coi đó như lộc quý.

Tạp văn: Biển trong tôi

Có nhiều thứ để nghiện ở trên đời này lắm. Nào là cà phê, internet, facebook, sách và nhiều loại nghiện khác. Nhưng tôi lại… nghiện biển.

Truyện ngắn: Cảm thông

Anh và chị đều là nhân viên nhà nước, có hai con, một trai, một gái. Hàng ngày, chị và con gái thay phiên nhau vào bếp, lau nhà, giặt giũ quần áo. Bữa cơm dọn lên, chị hoặc con gái phải mời hai người đàn ông trong nhà, họ mới ngồi vào bàn ăn. Trái cây mua về, chị cắt gọt sẵn, để trong hộp nhựa, chỉ cần mở cửa tủ lạnh ra là lấy ăn ngay. Không những vậy, ngoài giờ đi làm, chị còn tranh thủ thời gian trồng thêm rau trên sân thượng để cả nhà được ăn rau sạch.

Truyện ngắn: Đề phòng

Trong tình bạn, anh ghét nhất sự nửa vời. Tính anh thẳng thắn, đã chơi với ai là hết mình với người đó, không chút đắn đo. Mấy lần anh bị bạn lừa nhưng tính anh vẫn vậy, không chịu thay đổi.

Tản văn: Ngõ chợ xưa và nay

Nói về địa danh thì đấy là con đường nhỏ gần với chợ. Tuy nhiên, khi nghĩ về nơi ấy, ai cũng có chút buồn đầy xa vắng. Cho tới tận hôm nay, không gian mua bán ở chợ đã trở lên sầm uất gấp bội so với trước, nhưng ngõ chợ vẫn vậy, bình thản như một người đã trải qua thời gian.

Câu chuyện gia đình: Dạy con

Anh làm phục vụ cho một nhà hàng, mỗi ngày 3 ca, tuy vất vả nhưng dù sao cũng ở trong mát, ăn mặc sạch sẽ, còn hơn phải về quê làm ruộng, chân lấm tay bùn. Hơn nữa, anh bao năm ở phố, giờ về quê ăn bám cha mẹ, bà con lối xóm lại cười cho!

Câu chuyện gia đình: Lãng quên

Trưa nay, chị không về nhà mà ở lại cơ quan. Trệu trạo nhai ổ bánh mì cho qua bữa, chị nghĩ hôm nay coi như mình đi làm sớm một chút để giải quyết đống công việc cuối năm bề bộn. Thế nhưng, đầu óc chị như để tận đẩu đâu, chẳng thể tập trung được.

Tản văn: Ngôi nhà xưa

Bây giờ, tôi đã có cuộc sống bình yên trên mảnh đất thứ hai, nơi tôi đã chọn để mưu sinh, lập nghiệp. Cũng lâu lắm rồi tôi không còn gặp lại ngôi nhà ngày xưa khi cả gia đình tôi còn ở quê. Nhưng những miền ký ức vẫn đẹp vẹn tròn trong nỗi nhớ của tôi.
Top