banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Sóng gió đi qua

05/07/2025 Lượt xem: 2352

Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…

Chồng tôi không cờ bạc, không gái gú, không vô trách nhiệm với vợ con nhưng anh nghiện rượu nặng. Những lúc không say, anh luôn chu toàn với gia đình nhưng càng ngày, những cơn say của anh càng triền miên. Những lúc như vậy, anh như thành một con người khác.

Anh đập phá đồ đạc trong nhà, chặt hết cây trong vườn, chửi bới không từ một ai. Kinh tế gia đình tuột dốc, tài sản dành dụm lần lượt ra đi. Tôi và các con xấu hổ với bà con hàng xóm, bạn bè.

Tôi sợ nhất những cú điện thoại lúc nửa đêm vì giờ đó chắc chắn một người tốt bụng gọi để báo chồng tôi đang say nằm ngoài đường hay một xó xỉnh nào đó. Lúc ấy, dù có mưa bão, tôi cũng phải chạy tìm anh đưa về. Có lần, ba chồng tôi và tôi mất gần một đêm để tìm chồng tôi vì anh chui xuống ngủ dưới gầm cầu…

Hai con tôi sợ ba như sợ cọp. Thấy ba về nồng nặc mùi rượu là chúng chạy biến sang nhà ông bà nội cách đó mấy dãy nhả, để mặc tôi chịu trận một mình. Ba mẹ chồng cũng ái ngại cho tình cảnh của con trai, nhiều lần đưa anh đi cai nghiện nhưng không thành.

Vì thế, khi tôi đề nghị ly hôn, mẹ chồng tôi khuyên chúng tôi chỉ nên ly thân để chồng tôi về ở cùng ông bà một thời gian, hy vọng sẽ cải hóa được anh. Tôi vẫn còn yêu chồng nhưng quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại nên đồng ý.

Từ ngày ly thân, cuộc sống của ba mẹ con tôi nhẹ nhàng hơn nhưng tôi cũng thấy trống vắng vì tình cảm vợ chồng vẫn chưa dứt. Tôi bắt đầu nhớ anh. Những đêm khuya, ba mẹ con đóng chặt cửa nhưng vẫn giật mình khi nghe tiếng động mạnh. Anh về ở với ông bà, hai đứa con thỉnh thoảng qua lại thăm anh. Mỗi lần nghe con bảo, ba dạo này ít say, đi làm chăm chỉ, hết giờ là về ăn cơm với ông bà, tôi khấp khởi mừng. Mẹ chồng động viên tôi gắng chăm con cho tốt, chồng tôi đang dần hối cải. Sau khi tôi kiên quyết ly hôn, anh như tỉnh ra.

Tôi đưa tối hậu thư, nếu anh bỏ rượu, tôi sẽ không ly hôn nữa. Nỗi nhớ vợ, nhớ gia đình khiến anh quyết tâm cai nghiện. Chị chồng còn nhờ hẳn một bác sĩ về nhà để theo dõi tình hình và giúp anh bỏ rượu. Dù nén lòng, giả vờ không quan tâm nhưng tôi vẫn âm thầm theo dõi những thay đổi của anh. Tranh thủ lúc anh đi làm, tôi mang thức ăn sang nhà nội để bồi dưỡng thêm cho anh. Vào ngày lễ, anh đưa quà cho con mang về tặng tôi vì tự hứa, lúc nào cai hẳn mới dám gặp vợ. Sau hơn hai tháng bỏ rượu, anh tăng được năm ký, da dẻ hồng hào và khỏe mạnh hơn. Lần đó, chồng tôi bỏ rượu hẳn…

Giờ đây, gia đình tôi đã đầm ấm bên nhau. Mỗi lần nhắc đến giai đoạn sóng gió đó, vợ chồng tôi biết ơn ba mẹ chồng vô cùng. Ông bà đã sinh ra chồng tôi một lần nữa. Anh bỏ rượu, chăm chỉ làm ăn, kinh tế gia đình ổn định dần. Vợ chồng tôi đã xây được nhà, mua được xe, con gái lớn chuẩn bị đi du học…Yêu thương đã thực sự quay về trong tổ ấm bé nhỏ của tôi…

Phúc Nguyên

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Vá đường

Từ tòa án bước ra, chị không khóc. Trời trưa đứng bóng, nắng loang trên mặt đường như tấm gương nóng bỏng, vậy mà lòng chị lại lạnh tanh. Chị lên xe, chạy một mạch về nhà má. Vừa thấy cổng, chị thắng gấp, bước xuống, đứng sững một lúc mới đủ can đảm mở cổng.

Tản văn: Chia tay tuổi học trò

Tháng 6 lặng lẽ đi qua, cánh phượng hồng chớm nở khẽ khàng như một lời nhắc nhở: một năm học đã khép lại. Trên những vòm cây già, tiếng ve lại ngân lên bản nhạc mùa hạ hối hả mà cũng tha thiết đến nao lòng. Có người bảo tiếng ve là khúc ca tiễn biệt tuổi học trò. Với tôi, đó là âm thanh của ký ức – thứ ký ức mãi xanh trong miền sâu thẳm của trái tim.

Tùy bút: Sài Gòn mưa

Sài Gòn mưa. Giữa cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè có một cơn mưa xuống làm con người dễ chịu hơn. Mưa đêm. Được ngửa cổ nhìn trời mà đón những giọt mưa. Cho đỡ khát, cho trôi đi khói bụi của bao ngày.

Cốm làng Vòng – Mùa thu Hà Nội

Không biết tự bao giờ, cái tên cốm làng Vòng đã trở thành nỗi nhớ xanh non của đất Kinh kỳ. Người Hà Nội đi xa, mỗi độ thu về, lại bâng khuâng ngậm ngùi khi nghĩ tới hương cốm phảng phất trên những con phố xưa, như một lời nhắc nhở dịu dàng về tuổi thơ đã qua và quê nhà còn đó.

Tản văn: Chia tay mùa hè

Mùa hè năm ấy, mặt trời như treo mãi trên đỉnh cao xanh biếc, rắc xuống trần gian thứ ánh sáng vàng ươm ngọt lịm. Con đường dẫn lối về khu vườn nhỏ bỗng bừng lên rực rỡ, từng phiến lá xanh thẫm lấp lánh như vẫy chào người qua. Ta vẫn nhớ rõ hương hoa nhài thoang thoảng, tiếng ve ngân dài như khúc dạo đầu cho một cuộc chia tay lặng lẽ, mà cũng vô cùng tha thiết.

Bài học không thể quên

Cha tôi vội vàng chạy ra sân đỡ lấy gánh cỏ nặng trĩu trên vai tôi xuống, ánh mắt người đầy ái ngại và thương cảm: Ham cắt chi nhiều dữ vậy con! Còn nhỏ, gánh nặng vậy vẹo xương còn gì? Tôi, một cậu bé hơn mười tuổi cảm thấy người nhẹ hẳn đi khi đôi vai nóng ran không còn phải gồng lên khổ sở, dưới chiếc đòn gánh cong oằn kia, lòng hân hoan hãnh diện lắm. Cũng như bao đứa trẻ nghèo khác, tôi phải đỡ đần cha mẹ từ khi còn rất nhỏ tuổi.

Truyện ngắn: Ngọn nến

Tôi hớn hở trở về ngôi trường cũ, nơi tôi đã từng gắn bó suốt 3 năm trung học phổ thông. Cầm mảnh bằng tốt nghiệp trên tay, tôi biết điều tôi mong đợi ngày xưa giờ đây đã thành hiện thực. Có lẽ thầy tôi sẽ hài lòng vì tôi đi đúng con đường mà thầy tôi đã từng mong muốn.

Tản văn: Lại một ngày nữa đi qua

Có tiếng đàn ai vẳng đưa trong đêm trăng. Trăng trên đồi cát trắng. Liêu trai và mộng mị. Lại có lời ca rằng: Ngày xưa có anh Trương Chi Người thì thậm xấu, hát thì thậm hay… Không gian như rung lên muôn trùng sợi tơ. Trên dòng Tiêu Tương, con thuyền Trương Chi chở đầy trăng và giọng hát, nặng trĩu tâm tình. Tây hiên, Mỵ Nương nghe dòng sông tương tư thanh âm dìu dặt. Sông thu ru êm một khúc tình ca.
Top