banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Vá đường

05/07/2025 Lượt xem: 2352

Từ tòa án bước ra, chị không khóc. Trời trưa đứng bóng, nắng loang trên mặt đường như tấm gương nóng bỏng, vậy mà lòng chị lại lạnh tanh. Chị lên xe, chạy một mạch về nhà má. Vừa thấy cổng, chị thắng gấp, bước xuống, đứng sững một lúc mới đủ can đảm mở cổng.

Má đang lui cui cắt lá rau húng, ba ngồi bên tước từng sợi nan để đan giỏ. Nghe tiếng xe, hai người ngẩng lên, ánh mắt chạm nhau, ngập ngừng rồi cụp xuống. Chị mím môi, nói khẽ như sợ gió nghe:

- Xong rồi… Tòa cho ly hôn. Hai đứa nhỏ ở với con.

Không gian im ắng đến lạ. Chị chờ ba má sẽ mắng một câu, ít nhất cũng hỏi vì sao con cái dở dang. Nhưng không, chỉ có tiếng thở dài, nặng như giọt nước rơi vào chiếc giỏ nan đang đan dở.

- Má đừng buồn, ba đừng trách. Con… con gắng hết sức rồi. Đường hôn nhân của con chắc… ngắn lắm. Ngắn và gập ghềnh. Không như ba má, một đường thẳng, phẳng phiu, nhẹ tênh…

Má ngẩng lên, mắt nhíu lại:

- Ai nói thẳng phẳng? Ai nói nhẹ tênh? Con nhìn bằng mắt mà tưởng nhìn hết lòng người sao?

Chị cúi đầu. Nước mắt rớt xuống đôi giày cũ.

Chị lấy chồng tám năm, từng tự hào lắm. Chồng chị bảnh trai, con nhà khá giả, ăn nói ngọt như mía lùi. Hồi yêu, ai cũng bảo: “Con nhỏ đó chắc không giữ nổi nó đâu.” Vậy mà cưới xong, chị gồng mình làm vợ đảm, mẹ hiền, mong trói được trái tim anh. Nhưng người ta có cách bay nhảy riêng. Anh đi làm, điện thoại cứ sáng đèn tin nhắn: “Anh nhớ em quá.” “Sao lâu không ghé?” Mới đầu chị còn khóc, sau chị cấm, rồi ghen tuông, rồi im lặng.

Nửa năm trước, một đêm giận nhau, anh uống say, trượt chân vào căn phòng cũ kỹ của một người cũ. Một đêm thôi mà rách tan tấm vải mong manh cuối cùng che chắn cuộc hôn nhân. Chị bùng lên: “Ly hôn!” Và sáng nay, chị tự mình kết thúc.

- Má biết chuyện. - Má chậm rãi đặt bó húng xuống, lau tay vào vạt áo - Nhưng ngoại tình chỉ là ngọn. Cái gốc… là lòng con kiêu ngạo quá. Lỗi của người ta, con cầm kính lúp mà soi. Ưu điểm của người ta, con đóng chặt mắt. Vợ chồng mà ai cũng muốn mình hơn một bước, làm gì có chuyện đi tới cuối đường.

Chị cắn môi, hổ thẹn.

- Má nói vậy… chứ tụi con lạc nhau thiệt rồi. Không còn thương nhau nổi nữa. Má với ba, khác. Má may mắn, được yêu hoài, được chở che…

Má khẽ cười. Cái cười nghe như gió thổi qua đồng khô.

- May mắn? - Má nhíu mày - Ngày cưới ba mày, má còn chưa tròn hai mươi. Mới về nhà ba bữa, ba đi đánh bài, trốn nợ. Má bán đôi bông tai ngoại cho, gỡ món nợ đầu tiên. Tưởng xong, ai dè, cái hố nợ nó cứ đào sâu thêm. Một lần, có người cầm dao tới dọa, ba mày trốn sau cánh cửa, má đứng ra gánh hết.

Má im lặng, nhìn chị, giọng chùng xuống:

- Qua được cái hố nợ, tưởng yên, ai dè ba con lại có bồ. Má xách giỏ quần áo, bồng anh con định về ngoại. Nhưng rồi má nghĩ: “Nếu má đi, má để mặc hôn nhân chết đói ở ngã ba này à?” Má quay lại, tự tay dứt người đàn bà đó ra khỏi cuộc đời ba mày. Má không tha, nhưng má quyết ở lại.

Chị sững sờ. Má tiếp:

Rồi tới lượt ông nội bây, chê má không đẻ được thằng đích tôn. Bắt ba bỏ má cưới vợ khác. Má tuyệt vọng, ngồi nguyên đêm nghĩ quẩn. Nhưng ba con nắm tay má, nói: “Mình không bỏ nhau. Con trai con gái gì, là con mình.” Tụi tao leo qua từng vách núi như vậy. Té không biết bao lần, nhưng cứ chống tay mà đứng dậy.

Chị nghẹn giọng, gục mặt vào vai má. Một lát, ba chậm rãi nói, giọng già mà vẫn ấm:

- Con người ta hay đổ lỗi cho “đường hôn nhân” ngắn dài. Nhưng đường nào cũng có ổ gà. Muốn tới đích, phải dám vá đường. Con thử một lần cùng nó ngồi lại, đắp vá, chùi rửa, dắt nhau qua… Rồi hãy nói “hết đường.”

Nắng trưa chan hòa lên mái tóc bạc của má. Trong khoảnh khắc ấy, mình bỗng tin rằng, có những con đường chỉ dành cho người kiên trì bước tới. Và tình yêu thật sự không phải là chưa từng té ngã, mà là dù trầy trụa, vẫn nắm tay nhau đi tiếp.

Hồng Phúc

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Sóng gió đi qua

Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…

Tản văn: Chia tay tuổi học trò

Tháng 6 lặng lẽ đi qua, cánh phượng hồng chớm nở khẽ khàng như một lời nhắc nhở: một năm học đã khép lại. Trên những vòm cây già, tiếng ve lại ngân lên bản nhạc mùa hạ hối hả mà cũng tha thiết đến nao lòng. Có người bảo tiếng ve là khúc ca tiễn biệt tuổi học trò. Với tôi, đó là âm thanh của ký ức – thứ ký ức mãi xanh trong miền sâu thẳm của trái tim.

Tùy bút: Sài Gòn mưa

Sài Gòn mưa. Giữa cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè có một cơn mưa xuống làm con người dễ chịu hơn. Mưa đêm. Được ngửa cổ nhìn trời mà đón những giọt mưa. Cho đỡ khát, cho trôi đi khói bụi của bao ngày.

Cốm làng Vòng – Mùa thu Hà Nội

Không biết tự bao giờ, cái tên cốm làng Vòng đã trở thành nỗi nhớ xanh non của đất Kinh kỳ. Người Hà Nội đi xa, mỗi độ thu về, lại bâng khuâng ngậm ngùi khi nghĩ tới hương cốm phảng phất trên những con phố xưa, như một lời nhắc nhở dịu dàng về tuổi thơ đã qua và quê nhà còn đó.

Tản văn: Chia tay mùa hè

Mùa hè năm ấy, mặt trời như treo mãi trên đỉnh cao xanh biếc, rắc xuống trần gian thứ ánh sáng vàng ươm ngọt lịm. Con đường dẫn lối về khu vườn nhỏ bỗng bừng lên rực rỡ, từng phiến lá xanh thẫm lấp lánh như vẫy chào người qua. Ta vẫn nhớ rõ hương hoa nhài thoang thoảng, tiếng ve ngân dài như khúc dạo đầu cho một cuộc chia tay lặng lẽ, mà cũng vô cùng tha thiết.

Bài học không thể quên

Cha tôi vội vàng chạy ra sân đỡ lấy gánh cỏ nặng trĩu trên vai tôi xuống, ánh mắt người đầy ái ngại và thương cảm: Ham cắt chi nhiều dữ vậy con! Còn nhỏ, gánh nặng vậy vẹo xương còn gì? Tôi, một cậu bé hơn mười tuổi cảm thấy người nhẹ hẳn đi khi đôi vai nóng ran không còn phải gồng lên khổ sở, dưới chiếc đòn gánh cong oằn kia, lòng hân hoan hãnh diện lắm. Cũng như bao đứa trẻ nghèo khác, tôi phải đỡ đần cha mẹ từ khi còn rất nhỏ tuổi.

Truyện ngắn: Ngọn nến

Tôi hớn hở trở về ngôi trường cũ, nơi tôi đã từng gắn bó suốt 3 năm trung học phổ thông. Cầm mảnh bằng tốt nghiệp trên tay, tôi biết điều tôi mong đợi ngày xưa giờ đây đã thành hiện thực. Có lẽ thầy tôi sẽ hài lòng vì tôi đi đúng con đường mà thầy tôi đã từng mong muốn.

Tản văn: Lại một ngày nữa đi qua

Có tiếng đàn ai vẳng đưa trong đêm trăng. Trăng trên đồi cát trắng. Liêu trai và mộng mị. Lại có lời ca rằng: Ngày xưa có anh Trương Chi Người thì thậm xấu, hát thì thậm hay… Không gian như rung lên muôn trùng sợi tơ. Trên dòng Tiêu Tương, con thuyền Trương Chi chở đầy trăng và giọng hát, nặng trĩu tâm tình. Tây hiên, Mỵ Nương nghe dòng sông tương tư thanh âm dìu dặt. Sông thu ru êm một khúc tình ca.
Top