banner 728x90

Làng nghề bánh tráng Trảng Bàng – Di sản văn hóa của người dân Nam Bộ

24/06/2025 Lượt xem: 2702

Nhắc đến Tây Ninh, người ta thường nghĩ ngay đến món bánh canh Trảng Bàng trứ danh. Thế nhưng, mảnh đất nắng gió này còn ẩn chứa một di sản văn hóa lâu đời: làng nghề bánh tráng phơi sương Trảng Bàng – nơi kết tinh tinh hoa ẩm thực và tâm hồn người dân Nam Bộ.

Làng nghề bánh tráng Trảng Bàng đã có tuổi đời hàng trăm năm. Ảnh: Zing

Làng nghề nằm tại khu phố Lộc Du, thị trấn Trảng Bàng, cách trung tâm thành phố Tây Ninh khoảng 40km. Nghề làm bánh tráng nơi đây được hình thành từ thế kỷ XVIII, do cư dân vùng Ngũ Quảng – Bình Định mang theo trong hành trình vào Nam lập ấp. Ban đầu chỉ là bánh tráng nướng, bánh tráng nhúng, sau này người dân sáng tạo ra loại bánh tráng phơi sương – đặc sản độc đáo mang hương vị của vùng đất “ban ngày nắng, ban đêm nhiều sương”.

Nhiều giai thoại lưu truyền rằng loại bánh này ra đời từ sự tình cờ khi bánh tráng bị ướt sương đêm. Tuy nhiên, chính nhờ điều kiện khí hậu và sự khéo léo của người thợ mà món bánh dẻo mềm, đậm đà này trở thành biểu tượng văn hóa địa phương.

Nguyên liệu chính để làm bánh tráng phơi sương Tây Ninh là gạo tẻ được xay mới mỗi ngày, hạt gạo bóng, dẻo tự nhiên (Nguồn: Internet)

Nguyên liệu làm bánh là gạo lài thơm làng Miên (Sóc Trăng) – loại gạo vụ mới, không pha trộn, có mùi thơm tự nhiên. Gạo được vo sạch, ngâm kỹ, thay nước liên tục trong hai ngày rồi xay nhuyễn. Khi pha bột, thợ làm bánh cho thêm một ít muối để tăng độ đậm đà.

Bánh được tráng trên mặt vải căng trên nồi nước sôi, người thợ phải khéo léo dàn bột thật mỏng và đều, tránh để bánh bị rách. (Nguồn: Internet)

Khác với bánh tráng thông thường, bánh phơi sương được tráng hai lớp bột, tạo độ dày vừa đủ, dẻo dai mà không giòn gãy. Sau khi tráng, bánh được phơi nắng nhẹ từ 30 phút đến 1 tiếng, sau đó đem nướng bằng than vỏ đậu phộng để bánh chín đều và không bị khét. Cuối cùng là công đoạn phơi sương – linh hồn của món bánh, diễn ra từ 10 giờ đêm đến khoảng 4-5 giờ sáng. Quá trình này đòi hỏi người thợ phải thức khuya, dậy sớm, canh thời điểm bánh đạt độ mềm dẻo lý tưởng rồi nhanh tay thu gom, đóng gói kín để giữ nguyên chất lượng.

Khi hoàn tất, bánh có màu trắng ngà, dẻo mềm, thơm nhẹ mùi gạo mới và thoảng hương tre nứa từ vỉ phơi. Bánh không cần nhúng nước hay nướng lại, có thể ăn ngay hoặc dùng để cuốn thịt luộc, rau sống – món ăn đặc sản Tây Ninh được thực khách khắp nơi ưa chuộng.

Bánh tráng có màu trắng đục từ gạo, thường có hình tròn, mỏng đều, thơm dẻo vị gạo mới (Nguồn: Internet)

Trước đây, mỗi nhà ở Trảng Bàng đều có vài lò bánh tráng. Nay, vì thu nhập bấp bênh và quy trình thủ công tốn nhiều công sức, chỉ còn vài chục hộ còn theo nghề. Dù vậy, những người thợ lành nghề vẫn âm thầm gìn giữ lửa nghề, xem mỗi chiếc bánh là kết tinh của tâm huyết, là một phần ký ức và bản sắc quê hương.

Làng nghề bánh tráng phơi sương Trảng Bàng không chỉ đơn thuần là nơi sản xuất bánh, mà còn là nơi lưu giữ ký ức văn hóa, thể hiện sự kiên cường, sáng tạo và bền bỉ của người dân Nam Bộ. Trong nhịp sống hiện đại, làng nghề vẫn đang tồn tại – lặng lẽ mà bền bỉ – như một minh chứng sống động cho giá trị truyền thống đáng tự hào của đất Tây Ninh.

Phụng Nguyễn

Tags:

Bài viết khác

Đào Cam Mộc – Từ công thần triều Lý đến Thánh Tổ làng Đào Xá

Thái sư Á Vương Đào Cam Mộc, người có công đầu đưa Lý Công Uẩn lên ngôi Thái Tổ nhà Lý (1009), và dời đô từ Hoa Lư về Thành Đại La, lập kinh đô mới, đặt tên là Thăng long (1010), mở đầu một kỷ nguyên văn hiến, cường thịnh của nước Đại Việt, kéo dài suốt 216 năm (1009 – 1225). Thái sư Á Vương Đào Cam Mộc đã có công đức, đưa người từ các vùng đến khai khẩn đất hoang, dựng nhà, đào kênh, mở đường, lập ra làng Đào Xá – xã Hoàng Long – huyện Phú Xuyên – Hà Nội ngày nay.

Thái sư Á Vương Đào Cam Mộc: Đệ nhất khai quốc công thần triều Lý

Trong số những người có công đưa Lý Công Uẩn lên ngôi hoàng đế, Thái sư Á Vương Đào Cam Mộc và nhà sư Vạn Hạnh được xếp là Đệ nhất Khai quốc công thần triều đình nhà Lý.

Nước Mắm Phú Quốc – Tinh Hoa Di Sản Văn Hóa Phi Vật Thể Quốc Gia

Nghề làm nước mắm Phú Quốc khởi nguồn từ thế kỷ XIX, khi nghề đánh cá ven biển dần gắn liền với quá trình chế biến nước mắm. Theo một số tài liệu của người Pháp, Phú Quốc đã sớm trở thành trung tâm sản xuất nước mắm lớn của Việt Nam. Đến nay, nghề truyền thống này vẫn tiếp tục được duy trì và phát triển, đóng góp vào đời sống của hàng ngàn cư dân trên đảo.

Mẹ Nam Hải Bạc Liêu – Chốn Thiêng Liêng Giữa Biển Trời Nam Bộ

Bạc Liêu – Không chỉ được biết đến với giai thoại về công tử hào hoa hay những cánh đồng điện gió nối dài đến tận chân trời, Bạc Liêu còn là điểm dừng chân tâm linh của hàng vạn du khách và Phật tử thập phương. Trong đó, Phật Bà Nam Hải – hay còn được người dân thân thương gọi là Mẹ Nam Hải – hiện lên như một biểu tượng thiêng liêng, chốn hành hương linh nghiệm bậc nhất miền Tây Nam Bộ.

Miếu Nổi Phù Châu – Di tích tâm linh độc đáo giữa lòng sông Vàm Thuật

Nằm biệt lập trên cù lao giữa sông Vàm Thuật, Miếu Nổi Phù Châu không chỉ là một địa điểm tín ngưỡng linh thiêng, mà còn là công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn văn hóa Việt – Hoa, hiếm có giữa lòng đô thị Sài Gòn hiện đại.

Tượng Chúa Kitô Vua – Biểu tượng tâm linh và điểm đến nổi bật của Vũng Tàu

Nằm trên đỉnh Núi Nhỏ (còn gọi là núi Tao Phùng), phường Vũng Tàu, TP. Hồ Chí Minh, tượng Chúa Kitô Vua từ lâu đã trở thành một trong những công trình tôn giáo quy mô lớn và ấn tượng nhất Việt Nam. Không chỉ là điểm hành hương linh thiêng của giáo dân, nơi đây còn là biểu tượng du lịch nổi tiếng, thu hút hàng triệu lượt khách mỗi năm.

Ché – Hồn cốt của người dân đại ngàn Tây Nguyên

Giữa âm vang rộn rã của cồng chiêng – di sản văn hóa phi vật thể thế giới – những chiếc ché rượu cần lặng lẽ đứng đó, như linh hồn văn hóa của cộng đồng các dân tộc Tây Nguyên.

Vẽ mắt cho thuyền – Hồn biển trong văn hóa ngư dân Việt

Trong dòng chảy lịch sử dân tộc, nghề chài lưới là một trong ba ngành nghề truyền thống đặc trưng của người Việt, bên cạnh nghề trồng lúa nước và nghề rừng. Cùng với đó, những phương tiện gắn liền với đời sống sông nước như thuyền, ghe, bè, thúng... không chỉ đóng vai trò là công cụ mưu sinh, mà còn là biểu tượng văn hóa, gắn liền với tín ngưỡng dân gian và phong tục truyền đời của cư dân miền biển.
Top