Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…
Chồng tôi không cờ bạc, không gái gú, không vô trách nhiệm với vợ con nhưng anh nghiện rượu nặng. Những lúc không say, anh luôn chu toàn với gia đình nhưng càng ngày, những cơn say của anh càng triền miên. Những lúc như vậy, anh như thành một con người khác. Anh đập phá đồ đạc trong nhà, chặt hết cây trong vườn, chửi bới không từ một ai. Kinh tế gia đình tuột dốc, tài sản dành dụm lần lượt ra đi. Tôi và các con xấu hổ với bà con hàng xóm, bạn bè. Tôi sợ nhất những cú điện thoại lúc nửa đêm vì giờ đó chắc chắn một người tốt bụng gọi để báo chồng tôi đang say nằm ngoài đường hay một xó xỉnh nào đó. Lúc ấy, dù có mưa bão, tôi cũng phải chạy tìm anh đưa về. Có lần, ba chồng tôi và tôi mất gần một đêm để tìm chồng tôi vì anh chui xuống ngủ dưới gầm cầu…
Hai con tôi sợ ba như sợ cọp. Thấy ba về nồng nặc mùi rượu là chúng chạy biến sang nhà ông bà nội cách đó mấy dãy phố, để mặc tôi chịu trận một mình. Ba mẹ chồng cũng ái ngại cho tình cảnh của con trai, nhiều lần đưa anh đi cai nghiện nhưng không thành. Vì thế, khi tôi đề nghị ly hôn, mẹ chồng tôi khuyên chúng tôi chỉ nên ly thân để chồng tôi về ở cùng ông bà một thời gian, hy vọng sẽ cải hóa được anh. Tôi vẫn còn yêu chồng nhưng quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại nên đồng ý.
Từ ngày ly thân, cuộc sống của ba mẹ con tôi nhẹ nhàng hơn nhưng tôi cũng thấy trống vắng vì tình cảm vợ chồng vẫn chưa dứt. Tôi bắt đầu nhớ anh. Những đêm khuya, ba mẹ con đóng chặt cửa nhưng vẫn giật mình khi nghe tiếng động mạnh. Anh về ở với ông bà, hai đứa con thỉnh thoảng qua lại thăm anh. Mỗi lần nghe con bảo, ba dạo này ít say, đi làm chăm chỉ, hết giờ là về ăn cơm với ông bà, tôi khấp khởi mừng. Mẹ chồng động viên tôi gắng chăm con cho tốt, chồng tôi đang dần hối cải. Sau khi tôi kiên quyết ly hôn, anh như tỉnh ra.
Tôi đưa tối hậu thư, nếu anh bỏ rượu, tôi sẽ không ly hôn nữa. Nỗi nhớ vợ, nhớ gia đình khiến anh quyết tâm cai nghiện. Chị chồng còn nhờ hẳn một bác sĩ về nhà để theo dõi tình hình và giúp anh bỏ rượu. Dù nén lòng, giả vờ không quan tâm nhưng tôi vẫn âm thầm theo dõi những thay đổi của anh. Tranh thủ lúc anh đi làm, tôi mang thức ăn sang nhà nội để bồi dưỡng thêm cho anh. Vào ngày lễ, anh đưa quà cho con mang về tặng tôi vì tự hứa, lúc nào cai hẳn mới dám gặp vợ. Sau hơn hai tháng bỏ rượu, anh tăng được năm ký, da dẻ hồng hào và khỏe mạnh hơn. Lần đó, chồng tôi bỏ rượu hẳn…
Giờ đây, gia đình tôi đã đầm ấm bên nhau. Mỗi lần nhắc đến giai đoạn sóng gió đó, vợ chồng tôi biết ơn ba mẹ chồng vô cùng. Ông bà đã sinh ra chồng tôi một lần nữa. Anh bỏ rượu, chăm chỉ làm ăn, kinh tế gia đình ổn định dần. Vợ chồng tôi đã xây được nhà, mua được xe, con gái lớn chuẩn bị vào đại học…
Yêu thương đã thực sự quay về trong tổ ấm bé nhỏ của tôi…
Thu Hương