banner 728x90

Truyện ngắn: Số phận

04/03/2025 Lượt xem: 2446

Anh giỏi giang, chị xinh đẹp, nhưng cưới nhau được mấy năm vợ chồng lại chia tay. Tòa phán quyết, hàng tháng anh có nhiệm vụ chu cấp tiền cho chị nuôi con. Luật là thế, song anh có vợ mới, cuộc sống cũng khó khăn, có lúc anh dành dụm đưa chị một ít, có lúc không. Chị im lặng và cũng không biết làm sao hơn.

Thỉnh thoảng dăm ba tháng, anh lại đến thăm con. Lần nào gặp chị, mặc dù vết thương lòng của cả hai chẳng hề nhạt phai, nhưng anh vẫn hỏi: “Em khỏe không? Công việc như thế nào?”. Chị đáp: “Vẫn vậy, anh à!...”. Anh quan tâm: “Sao em không thêm bước nữa?...”. Chị cười buồn: “Anh cứ vui duyên mới đi, đừng lo cho em!...”. Anh cũng cười buồn rồi vui đùa với con.

Nhiều năm sau này con đã lớn, anh chị cũng già đi. Mỗi năm vài ba bận, anh lại đến thăm con, và vẫn hỏi những câu cũ: “Em khỏe không? Công việc như thế nào?...”. Chị đáp: “Vẫn vậy, anh à!...”. Anh lại quan tâm: “Đến giờ này, sao em không chịu bước thêm bước nữa?…”. Chị cười buồn: “Chắc số phận của em là vậy, anh à!...”. Thấy chị nhan sắc tàn nhanh đi theo năm tháng, trong lòng anh ngậm ngùi, nhưng cũng không biết nói làm sao hơn.

Nhớ lại ngày xưa, chị bắt gặp anh quan hệ với người tình cũ, chị chấp nhận chia tay để anh được vui vẻ với người ta. Nhiều người theo đuổi, nhưng chị hy sinh bản thân mình để dành tình cảm cho con được trọn vẹn, sợ con anh gọi người khác bằng ba, thế thôi, chứ có số phận chi đâu!...

Thu Hương

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Ngày xưa giờ đã trôi xa

Mỗi ngày mới lại đón ta bằng những ánh ban mai ló rạng phía chân trời. Và mỗi ngày cũng lại qua đi khi ánh chiều tím sẫm non xa. Có những ngày đi lướt qua ta bằng luồng nắng vàng rực rỡ, len lỏi qua thảm lá xanh non. Cũng có những ngày đi qua ta trong sầm sì giá lạnh, trong thâm u nơi cội gốc cây già...

Tản văn: Đôi quang gánh của mẹ

Cũng như đứa bé trong bức ảnh “Mẹ gánh con”, ngày còn thơ, anh em tôi cũng được mẹ gánh đến nhà trẻ, chiều lại đón về. Cũng phải nói thêm, hồi ấy việc gánh con đi nhà trẻ khá phổ biến ở nơi tôi sống, bởi gia đình nào cũng đông con, đứa nọ nối tiếp đứa kia như gà như vịt!

Tản văn: Hương vị đồng quê

Ai sinh ra nơi làng quê có những cánh đồng bát ngát mà lúc phải rời xa chẳng nhớ da diết hương lúa nồng nàn khi vào mùa.

Truyện ngắn: Tiết văn lớp tôi

Giờ học đầu tiên hôm ấy của lớp 12A1 là tiết Văn. Cả lớp đang ồn ào như chợ vỡ bỗng lặng phắt. Tất cả đều hướng về phía cửa, nơi cô giáo bước vào. Cô rất trẻ và đẹp!

Truyện ngắn: Chuyện bao đồng

Góc phố có con hẻm nhỏ. Bên trong hẻm, cạnh nhà tôi có một gia đình mới đến thuê ở. Họ gồm bốn người, hai vợ chồng, một cụ già và một bé gái. Cứ sáng sớm, hai vợ chồng mặc đồ nhem nhuốc đi làm phụ hồ, cụ già và bé gái ở nhà. Có mấy lần, vợ chồng anh phụ hồ ra ngõ gặp chúng tôi đều chào hỏi lịch sự. Một lần tôi hỏi: “Anh ở đâu đến?”, anh nói: “Tôi ở tỉnh X. Ở quê, nhà không có đất vườn nên tôi đi theo các công trình xây dựng làm phụ hồ, nay đây mai đó...”.

Tản văn: Nhớ cha

Nhiều khi, theo dòng đời trôi dạt đến những vùng đất lạ, mỗi lúc cuối chiều, mắt con lại cay xè khi khói bếp làng bên đường bay lên hòa vào sương mờ ảo. Lòng con lại nôn nao nhớ về quê nhà, nơi ba mẹ còng lưng trên cánh đồng khô cằn bạc trắng cát sỏi quanh năm. Và, chiều cũng dội vào lòng con những kỷ niệm thời thơ ấu.

Truyện ngắn: Tình yêu người lính đảo

Người lính chúng tôi thường cùng nhau thao thức vào những đêm biển đẹp. Có một kỷ niệm tình yêu khó quên ở trạm ra đa vào dịp Trung thu ngày ấy.

Tản văn: Hương vị quê nhà

Chợ quê lúc hoàng hôn là một hình ảnh rất đẹp và đặc trưng của làng quê Việt Nam, thường được diễn tả với không khí ấm áp, nhộn nhịp và đầy màu sắc....
Top