banner 728x90

Truyện ngắn: Biển trong cô…

09/03/2025 Lượt xem: 2723

Thực ra cô thích biển lắm, nhưng không phải là biển ở những chỗ đông đúc, nhộn nhịp với cơ man người là người. Biển mà mỗi khi cô nghĩ đến thường là những nơi thênh thang sóng. Nơi mà cát thật mịn và không nhiều lắm dấu chân người. Nơi mà cô có thể nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế bố, hoặc có thể là một cái ghế nghỉ của khách sạn nào đó càng tốt. Lúc đó, cô có thể đọc sách, ngắm sóng, nghĩ miệt mài về một điều gì đó, hoặc chẳng hề nghĩ về điều gì, không phải như kiểu chọn phím del mà đơn giản chỉ là một cách clean máy tính và F5 mọi thứ. Để bắt đầu những ngày mới.

Thành phố nơi cô sống cũng không cách xa biển, chạy xe chừng 15km là tới. Còn muốn đi đến chỗ xa hơn thì cũng chỉ cộng vào đó chừng 20km là nhiều lắm. Cũng chẳng phải là bụt chùa nhà không thiêng, nhưng điều cô biết chắc là chẳng thể nào gác công việc lại để dành phần biển cho mình. Ngay cả khi có để công việc sang một bên, cô cũng chỉ có thể có biển trong vài giờ đồng hồ, cố nhiên lại chẳng thể một mình. Kể ra thì đi cùng líu nhíu tiếng chuyện trò của lũ nhỏ cũng thích, thì đã chẳng có những khi cô chỉ ngồi nom chúng tắm, nô đùa trong sóng, rồi có khi chạy với các con trên cát để biết mình hạnh phúc. Nhưng lũ trẻ bao giờ cũng thích chốn đông, thích được ngồi ăn cua, ghẹ, mực... trong mấy nhà hàng đông vui. Chúng có lẽ cũng đã đủ lớn để nói là mẹ có style già khi chỉ thích ngồi ở một chốn in ít người, như Beach Bar chẳng hạn - nơi chỉ cách chỗ biển đông chừng hơn km. Với cô, biển ở đó thật dễ chịu khi không quá xô bồ, ông chủ mắt xanh thường hay mở những ca khúc đồng quê phóng khoáng. Và cô sẽ được ngồi trên chiếc ghế rộng, mũ trên đầu và kính mát trên mặt, bên cạnh là một chai bia ướp lạnh, trên tay có thể là một trang sách đang đọc dở...

Lý trí của một người mẹ, người phụ nữ trong gia đình đủ để cô biết cần phải làm gì, như thế nào. Có lẽ vì thế mà cảm xúc và những khát khao của một người đàn bà luôn bị đẩy xuống hàng thứ yếu, trong những cái nhoẻn cười và gật đầu dễ dãi.

Mùa hè này cũng nóng lắm và những đứa trẻ lại mong muốn được chơi với sóng. Cho đến lúc này thì mọi chọn lựa vẫn còn khá ngập ngừng. Cô đã hứa với con về một kỳ nghỉ trước khi lũ nhỏ nhập học trở lại và tùy chúng lựa chọn. Biển, tất nhiên được các con của cô đưa vào danh mục hàng đầu, nhưng chúng cũng thích một thành phố nào đó mới lạ, với những khu mua sắm của tuổi teen, những món ăn đầy mê hoặc trong tầng hầm tòa nhà nào đó của Vincom...

Tất nhiên cô lại mỉm cười dễ dãi, như đã từng. Và những con sóng của riêng cô vẫn ở lại trong vùng trời khao khát...

Hồng Nhung

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Nhớ mùa mía năm xưa

Ai đã từng sống ở vùng quê trồng mía chắc chắn sẽ biết đường non là gì, và bánh tráng nhúng vào đường non, khi ăn sẽ thấy nó ngon thế nào. Với tôi, mỗi lần đi qua những vùng trồng mía, trước mắt lại hiện ra hình ảnh cái chòi ép mía, nấu đường nằm trên mảnh đất nhỏ bên con đường ở đầu thôn cùng bao hình ảnh đầy yêu thương lúc mình còn bé.

Tạp văn: Ký ức chợ quê

Chợ quê xưa ở làng tôi có thể nhóm họp trên mặt đê, ở bãi đất trống, ven đường, hay giữa đình làng... Chợ quê chỉ có dăm cái lều thấp lợp rạ mỏng, vài dãy quán ngói... mà hầu hết người mua, người bán đều đứng hoặc ngồi giữa trời, nó chỉ sôi động, ồn ào một chốc lúc buổi sáng hay chiều hôm, rồi lại tan chợ.

Tản văn: Mùa đông in dấu tuổi thơ

Những cơn mưa mịt mù của mùa đông làm những gốc rạ vừa gặt xong nhanh chóng đâm chồi. Trong mưa, chồi lúa vẫn vươn lên xanh mướt. Còn anh em tôi có cơ hội đeo lủng lẳng cái giỏ bên hông, lội ruộng mà bắt ốc, bắt cua.

Truyện ngắn: Chuyện xưa

Quán bán đồ ăn vặt của Gái nằm ở mé sân trường đã hơn 20 năm. Hồi xưa, quán này của má chú Hai Rằng. Ngày nào bà cũng dọn ít bánh kẹo, trái cây, bắc thêm cái võng dưới gốc đa, nằm đong đưa cho mát. Ai tới mua phải kêu thiệt to… vì tai bà điếc. Mỗi bữa, bà lời được vài trăm, đủ tiền ăn trầu và cho mấy đứa cháu nội ít bánh kẹo.

Phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh - Giáo án của nhóm giáo viên trường chuyên ĐHSP Hà Nội

Hành trình sống của mỗi con người chúng ta đều có muôn nẻo đường để đến, vạn điểm dừng đặt chân, trăm cảnh đẹp cần khám phá, nhưng phải chăng sẽ chỉ có một quê hương mà trở về trong lòng mình như mạch nước nguồn chảy muôn đời không dứt.

Tản văn: Một buổi chiều rơi…

Có một ngày lạc lõng nơi chốn xa, lòng chợt khắc khoải nhớ về những buổi chiều đã níu giữ trong tim…

Tản văn: Hoa lau

Cuối tuần, vào quán cà phê nhìn thấy cành hoa lau khô trang trí trên vách tường, trong lòng chợt ùa về những ký ức tuổi thơ. Ở vùng trung du miền Trung quê tôi, bây giờ hoa lau đã bung trắng sườn đồi. Trong hơi thu hiu hắt, màu lau trắng như mái tóc của mẹ một đời cơ cực, vương vất buồn như làn khói thuốc của cha ngồi bên hiên nhà ngóng con từng ngày!

Truyện ngắn: Ngày ấy…đâu rồi

Mỗi năm, sau ngày 23-10 âm lịch, chuồn chuồn bắt đầu tung cánh bay thiệt cao giữa tầng trời xanh thẳm, hoa bìm bìm nở trắng cả bến sông, cò, vạc, bói cá, bồ nông tìm về đậu đầy trên bụi tre cao vút, có nghĩa là trận lụt cuối cùng đã theo nguồn ra biển bạc, để lại hai bên bờ lớp bùn non nứt nẻ, khô sần như đồng ruộng vào mùa hạn. Đó cũng là lúc tôm tép trong hang chui ra đẻ con, đỏ rực khúc sông quê. Ba lôi mấy cái nơm nhuộm đầy muội khói trên chái bếp, ngâm dưới bến sông, kỳ cọ cho sạch.
Top