banner 728x90

Tản văn: Hoa lau

15/10/2025 Lượt xem: 2561

Cuối tuần, vào quán cà phê nhìn thấy cành hoa lau khô trang trí trên vách tường, trong lòng chợt ùa về những ký ức tuổi  thơ. Ở vùng trung du miền Trung quê tôi, bây giờ  hoa lau đã bung trắng sườn đồi. Trong hơi thu hiu hắt, màu lau trắng như mái tóc của mẹ một đời cơ cực, vương vất buồn như làn khói thuốc của cha ngồi bên hiên nhà ngóng con từng ngày!  

Hoa lau! Mỗi lần thấy màu trắng bàng bạc ấy lòng lại trào dâng nỗi buồn của sự chia ly, chơi vơi những bông lau lay động như cánh tay vẫy chào tiễn đưa ta ngày xa quê đi lập nghiệp. Hoa vô tình nhưng người hữu ý, từ ngàn năm trước thơ văn cũng đã chọn cái thân gầy mong manh hiu hắt, cái sắc trắng ám ảnh của lau để diễn tả nỗi cô đơn sắc lạnh! Chẳng phải xưa kia Bạch Cư Dị đã chia tay người bạn tâm giao trong đêm trăng tuyệt đẹp, giữa làn gió lạnh lay động bờ lau đó sao:

“Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách/

Quạnh hơi thu lau lách đìu hiu”.

Và khúc sông lau lách đìu hiu ấy là chứng nhân cho cuộc tao ngộ của thi nhân với người kỹ nữ tài hoa bạc mệnh, để rồi đời sau biết đến một Tỳ bà hành trác tuyệt. Mấy trăm năm sau, thi hào Nguyễn Du cũng đã dùng sắc trắng hoa lau để diễn tả nỗi chia ly hiu quạnh của Thúy Kiều giữa dòng đời lưu lạc:

“Vi lô san sát hơi may/

Một trời thu để riêng ai một người”

(theo Từ điển Truyện Kiều của Ðào Duy Anh: vi lô là cỏ lau)!

Và còn biết bao nhiêu nữa áng văn đầy nỗi niềm về lau. Dường như hoa lau có mặt ở trên đời là để chia sẻ với con người về một thế giới tinh thần thăm thẳm. Sự im lặng của hoa là giao cảm lớn nhất an ủi tâm hồn con người trước mỗi cuộc chia ly.

Hoa lau! Mỏng manh nhưng đầy kiêu hãnh! Từ ngàn đời nay, từ đầu nguồn cho đến cuối bãi, mặc cho mưa gió cỏ lau vẫn hiên ngang đứng trong trời đất, vươn mình đón những làn gió đông khắc nghiệt. Giống như người Việt nhỏ bé nhưng không chịu khuất phục trước một thế lực thù địch nào. Ngược dòng lịch sử, lau lách còn gắn với những trang sử vàng của dân tộc. Chẳng phải xưa Triệu Quang Phục chọn đầm Dạ Trạch nhiều lau lách để làm căn cứ khởi nghĩa chống lại nhà Lương (Trung Quốc); Nguyễn Thiện Thuật với khởi nghĩa Bãi Sậy trong phong trào Cần Vương chống Pháp. Đầm Dạ Trạch, Bãi Sậy um tùm lau sậy phù hợp với cách đánh du kích, đã trở thành tử địa của quân thù. Lau lách còn gắn với tích chuyện “lấy bông lau làm cờ” của Đinh Bộ Lĩnh. Phải chăng, chính ngọn cờ lau của tuổi thơ đã góp phần nuôi dưỡng ý chí, khát vọng để rồi khi lớn lên mới có Đinh Tiên Hoàng - thống nhất loạn 12 sứ quân, lập nên nước Đại Cồ Việt lừng lẫy về sau?!  

Hoa lau! Tôi đã bao lần đứng ngẩn ngơ khi bắt gặp sắc lau trắng kỳ ảo của hoa trên những núi đồi của vùng đất “Bình Trị Thiên khói lửa”. Suốt mấy trăm năm chiến tranh giặc giã, không ít người đã nằm lại với núi đồi, suối khe. Và trên khắp nước Việt này, với mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước, còn biết bao người đã nằm lại với núi đồi, đồng bãi hóa thân mình vào đất mẹ chưa một lần được về quê hương. Giữa trời đất hoang vu lộng gió, nhìn ngàn vạn bông lau bung trắng chạy dài theo sườn đồi mà ngỡ như bà mẹ thiên nhiên đang tiễn đưa, tưởng nhớ những người con đã khuất! Có điều gì giản dị mà thiêng liêng hơn thế!

Hoa lau! Một gạch nối ngẫu nhiên thú vị cho những ai trót mê đắm loài cây - hoa dại này.

Phúc Nguyên

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Thèm một lần về với đồng quê

Có những chiều thật mệt mỏi, phố người đông và còi xe inh ỏi, tan việc chỉ muốn chạy thẳng về nhà. Những chiều như thế, lại muốn về giữa đồng quê, ngồi trước ngõ nhà mà hóng gió ngoài sông thổi vào mát rượi, lang thang ra bờ kênh nghịch nước với đám trẻ chăn trâu. Ở mãi nơi thành phố tất bật, những chiều quê yên bình cứ thế xa dần…

Tạp văn: Miền quê thương nhớ

Miền quê thương nhớ ấy luôn trong tâm trí tôi. Dai dẳng và âm ỉ. Những lúc nhớ nhung như thế, chỉ có một cách duy nhất: Về. Phải về thôi!

Tản văn: Đầm sen hồng An Lạc

Hôm ấy trời nóng lắm. Nắng đốt bơ phờ ngọn cây và bằng lăng cũng đã lạc màu. Những mảng kính loa lóa trong các tòa nhà cao tầng buổi trưa - cái màu mà dẫu đến từ một thành phố miền Trung, tôi vẫn nghĩ, mình sẽ lạc mất nếu bay như chim, không thì cũng đâm sầm vào vách đứng có hàng chữ màu mè nào đó.

Truyện ngắn: Số phận

Anh giỏi giang, chị xinh đẹp, nhưng cưới nhau được mấy năm vợ chồng lại chia tay. Tòa phán quyết, hàng tháng anh có nhiệm vụ chu cấp tiền cho chị nuôi con. Luật là thế, song anh có vợ mới, cuộc sống cũng khó khăn, có lúc anh dành dụm đưa chị một ít, có lúc không. Chị im lặng và cũng không biết làm sao hơn.

Tản văn: Mùa sứa tươi

Buổi sáng đi chợ sớm, bất chợt tôi nhìn thấy một thau sứa nhỏ nằm lẻ loi bên cạnh những thúng cá tươi. Cô bán hàng nói, mẻ sứa này mới đưa vào bờ sáng nay đó. Những con sứa tươi rói, mập mạp còn đẫm nước, cát biển với mùi tanh nồng đặc trưng đầy gợi nhớ.

Truyện ngắn: Biển trong cô…

Thực ra cô thích biển lắm, nhưng không phải là biển ở những chỗ đông đúc, nhộn nhịp với cơ man người là người. Biển mà mỗi khi cô nghĩ đến thường là những nơi thênh thang sóng. Nơi mà cát thật mịn và không nhiều lắm dấu chân người.

Truyện ngắn: Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ tôi là cây chùm ruột. Trong mảnh sân trước căn nhà nhỏ mẹ tôi mua hồi đó luôn mát rượi bởi bóng mát của một cái cây rất lạ. Nhờ những tán lá sum suê của nó nên ánh nắng chói chang của những ngày hè dịu đi rất nhiều. Khoảng sân râm mát dưới gốc là chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tụ tập chơi bắn bi, chơi đồ hàng…

Truyện ngắn: Món nợ

Hơn mười năm trước, hồi đang là sinh viên đại học, suốt 4 năm học hắn đều ăn chịu xôi sáng ghi sổ trong con hẻm gần trường. Được cái lúc nào hắn cũng ăn một lần 2 đĩa, lại luôn miệng má má con con nên bà bán xôi thường khuyến mãi riêng cho miếng cháy to bằng nửa bàn tay.
Top