banner 728x90

Tản văn: Mùa đông in dấu tuổi thơ

20/10/2025 Lượt xem: 2357

Những cơn mưa mịt mù của mùa đông làm những gốc rạ vừa gặt xong nhanh chóng đâm chồi. Trong mưa, chồi lúa vẫn vươn lên xanh mướt. Còn anh em tôi có cơ hội đeo lủng lẳng cái giỏ bên hông, lội ruộng mà bắt ốc, bắt cua.

Muốn bắt được nhiều ốc, cua phải chịu khó lội sang các ruộng “rộc”. Đó là những đám ruộng sâu, quanh năm có nước. Đáy bùn ruộng rộc nhiều ốc. Bờ ruộng rộc hang cua nhiều. Tôi sợ đỉa nhất nhưng nghĩ tới cái càng cua to nướng vàng thơm phức là lội ruộng liền. Cua cắp chảy máu tay mà vẫn cặm cụi lấy cây thọc vào hang, chừng nào con cua trồi ra mới thôi... Anh Hai tôi thì ra đồng đi thả lờ. Mưa dầm, cá theo nước ngược dòng tìm chỗ đẻ, con nào bụng cũng đầy trứng béo mẫm! Nghề thả lờ, ghét nhất bị cua chui vào lờ, chúng vừa cắp chết cá vừa kẹp gãy hết các nan lờ. Lấy cái lờ nào lên mà gặp cua, anh Hai lập tức trút nó ra, “xử” ngay tại chỗ! Biết ý, mỗi lúc anh đi giở lờ, tôi mang giỏ chạy theo, chỉ để... xin cua! Tôi mê món mắm cua đồng mùa đông. Cua đồng xỏ ghim nướng chín, tách bỏ yếm, mai rồi đem giã, quết chung với muối, bột ngọt, ớt xiêm cùng lá é trắng. Thử tưởng tượng ra cảnh ngoài trời mưa gió, trong nhà mâm cơm nóng được dọn lên cùng tô mắm cua đồng thơm phức, cho vào miệng, cảm nhận cái vị vừa ngọt ngào vừa thơm cay xé lưỡi...

Những “đặc sản” cá đồng mùa mưa từ những cái lờ của anh Hai lại càng hấp dẫn. Cá nhét nấu lá gừng, cá lóc nấu chua hoặc um với chuối cây, cá sặc kho tiêu, cá rô nướng dầm mắm ớt... Món nào cũng ngon cơm khiến mẹ cứ thở than: Tháng gió mưa không làm gì ra gạo cơm mà ăn quá xá! Than vậy nhưng thấy mấy đứa con ăn no, ăn khỏe mẹ cũng mừng.

Nhà tôi có cái lệ mùa đông ít đi chợ, lương thực trong nhà chỉ có gạo, mắm. Còn thực phẩm ư, mẹ bảo “tự thân vận động”, có gì ăn nấy... Nhưng không sao, đã có những món quà của ruộng đồng. Anh Hai tôi đặt lờ. Tôi cặm cụi với chiếc giỏ lượm ốc, bắt cua. Đồng đất thân thương hào phóng tặng anh em tôi những món quà ngon giấu kín trong “bụng đồng” - ngay giữa ngày đông sùi sụt gió mưa tưởng như đồng toàn nước trắng. Ấy vậy rồi cũng qua hết những mùa đông của tuổi ấu thơ. Những mùa đông in dấu bằng từng bữa ăn cả nhà vây quanh cơm canh bốc hơi nghi ngút cùng nồi cá sặc kho hay tô mắm cua đồng dân dã mà ngon; cái ngon tôi đi hết nửa đời người vẫn chưa bao giờ tìm lại được. Có lẽ đồng đất thương anh em tôi - Những đứa trẻ nhà nghèo siêng năng, chịu khó chịu thương, mà bù đắp đến mức mẹ cũng phải kêu lên: Hai đứa này giỏi! Cá cua đâu chúng cứ đem về hoài...

Đào Ông Địa

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Chuyện xưa

Quán bán đồ ăn vặt của Gái nằm ở mé sân trường đã hơn 20 năm. Hồi xưa, quán này của má chú Hai Rằng. Ngày nào bà cũng dọn ít bánh kẹo, trái cây, bắc thêm cái võng dưới gốc đa, nằm đong đưa cho mát. Ai tới mua phải kêu thiệt to… vì tai bà điếc. Mỗi bữa, bà lời được vài trăm, đủ tiền ăn trầu và cho mấy đứa cháu nội ít bánh kẹo.

Phân tích truyện ngắn “Quê hương” của tác giả Đào Quốc Thịnh - Giáo án của nhóm giáo viên trường chuyên ĐHSP Hà Nội

Hành trình sống của mỗi con người chúng ta đều có muôn nẻo đường để đến, vạn điểm dừng đặt chân, trăm cảnh đẹp cần khám phá, nhưng phải chăng sẽ chỉ có một quê hương mà trở về trong lòng mình như mạch nước nguồn chảy muôn đời không dứt.

Tản văn: Một buổi chiều rơi…

Có một ngày lạc lõng nơi chốn xa, lòng chợt khắc khoải nhớ về những buổi chiều đã níu giữ trong tim…

Tản văn: Hoa lau

Cuối tuần, vào quán cà phê nhìn thấy cành hoa lau khô trang trí trên vách tường, trong lòng chợt ùa về những ký ức tuổi thơ. Ở vùng trung du miền Trung quê tôi, bây giờ hoa lau đã bung trắng sườn đồi. Trong hơi thu hiu hắt, màu lau trắng như mái tóc của mẹ một đời cơ cực, vương vất buồn như làn khói thuốc của cha ngồi bên hiên nhà ngóng con từng ngày!

Truyện ngắn: Ngày ấy…đâu rồi

Mỗi năm, sau ngày 23-10 âm lịch, chuồn chuồn bắt đầu tung cánh bay thiệt cao giữa tầng trời xanh thẳm, hoa bìm bìm nở trắng cả bến sông, cò, vạc, bói cá, bồ nông tìm về đậu đầy trên bụi tre cao vút, có nghĩa là trận lụt cuối cùng đã theo nguồn ra biển bạc, để lại hai bên bờ lớp bùn non nứt nẻ, khô sần như đồng ruộng vào mùa hạn. Đó cũng là lúc tôm tép trong hang chui ra đẻ con, đỏ rực khúc sông quê. Ba lôi mấy cái nơm nhuộm đầy muội khói trên chái bếp, ngâm dưới bến sông, kỳ cọ cho sạch.

Lưu bút: Mùa hoa phượng

Khi con ve sầu cất cao giọng hát báo hiệu những “chùm hoa nắng” đang trải dài trên khắp miền quê hương cũng là lúc những chiếc áo trắng sân trường bịn rịn chia tay bạn bè, thầy cô, chia tay trang sách hồng... Một mùa hạ đang đến với bao cảm xúc hồn nhiên, tinh khôi của lứa tuổi học trò.

Cảm xúc sau khi đọc truyện ngắn "Ông tôi" của nhà văn Đào Quốc Thịnh

Có những câu chuyện không cần cao trào vẫn khiến lòng ta rung động. Bởi trong sự lặng lẽ, nó chứa đựng hơi ấm của con người, của lòng nhân ái và sự bao dung. Truyện ngắn “Ông tôi” của Đào Quốc Thịnh là một câu chuyện như thế - nhỏ bé, giản dị, mà vang vọng lâu dài như dư âm của một khúc nhạc cuộc sống nhẹ nhàng, thấm vào lòng người đọc một cách tự nhiên như hơi thở.

Truyện ngắn: Mùa hoa bầu bên sông

Chòi canh nằm lút giữa màu xanh mênh mông của bãi bồi. Dưới ánh mặt trời, từng luống ngô non đang thì con gái, tươi mởn, ánh lên sắc ngọc, từng khóm lá bầu xanh thẫm, láng bóng đầy sức sống. Tinh mắt nhìn kỹ mới thấy những của bầu tròn mũm mĩm, im lìm trong cát, trong lá, như chơi trò trốn tìm. Tôi lom khom nhặt hoa đực vào cái giỏ xách đeo bên hông. Những bông hoa màu vàng ánh làm hoa cả mắt.
Top