banner 728x90

Nắm cỏ sữa

30/12/2024 Lượt xem: 2732

Những câu chuyện nhỏ thôi, nhưng rất đời, với những lát cắt nhiều dư vị, với những thông điệp đầy ý nghĩa về tình cảm gia đình. Ở đó có chút xa xót thật đấy, nhưng rồi lại vẫn thấy lẩn khuất cái tình đời, tình người đằng sau những câu chữ...

*****

Thuở nhỏ tôi rất yêu ba. Mọi chuyện lớn nhỏ trong gia đình, cái gì tôi cũng để dành phần cho ba. Ngược lại, ba cũng rất yêu chiều con gái. Mỗi lần đi đâu về, mới tới ngõ ba đã gọi: “Con gái yêu của ba, đâu rồi?”. Thế là từ trong nhà tôi vội vàng chạy ra, nhảy lên ôm lấy cổ ba, quấn quýt. Ba vừa hôn, vừa bồng bế tôi vào nhà.

Lớn lên, tôi cũng yêu ba nhưng không thắm thiết như thế nữa. Có thể do ba luôn bươn chải đi kiếm tiền, không có thời gian nhiều cho gia đình và tâm sự với con. Cũng có thể tôi là con gái, có nhiều chuyện khó nói, nên chỉ tâm sự với mẹ được thôi. Có lần mẹ nói: “Con hãy xem mẹ như bạn thân, có chuyện gì thì tâm sự với mẹ nhé, đừng ngại!...”. Thế là từ đó, mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống tôi đều tâm sự với người “bạn thân” của mình. Đi học xa nhà, tôi chỉ điện thoại tâm sự với mẹ, ít khi nào gọi cho ba. Tôi với ba cũng ít nói chuyện với nhau.

Vừa rồi, ba đột ngột bị tai nạn phải vào bệnh viện, trùng vào ngày thi học phần nên tôi không về kịp. Lúc tôi về nhà, mẹ kể sức khỏe ba rất kém, cuộc sống tính từng ngày. Tôi đến bệnh viện thăm ba. Mới thấy tôi, ba trở nên tươi tỉnh, cầm tay tôi hỏi:

- Con thi được không? Làn da của con có còn nổi mẩn ngứa không?

Tôi ngạc nhiên và hỏi:

- Dạ, con thi tốt. Làm sao ba biết con đang bị ngứa?

- Mọi chuyện con tâm sự với mẹ, mẹ đều kể lại với ba.

- Mà ba vội vàng đi đâu, để xảy ra tai nạn như thế này?

Ba mệt nhọc bảo:

-  Nghe mẹ kể con bị mẩn ngứa, mua thuốc tây uống và thoa đều không hết. Ba lo quá, hỏi thăm, người ta chỉ tìm cây cỏ sữa nấu tắm sẽ bớt. Ba về quê tìm kiếm hái. Lúc ba trở về thì bị xe tông…

Mấy ngày sau, ba mất. Trong tủ nhỏ, đầu giường ba nằm ở bệnh viện vẫn còn bịch cỏ sữa đã héo. Nắm cỏ sữa ấy tôi nâng niu như giữ gìn kỷ vật của ba, Nó nhắc nhở tôi về tấm lòng của người cha yêu quý ./.

Phúc Nguyên

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Vòng quay cuộc đời…

Nhìn giỏ đồ sơ sinh xếp gọn phía cuối giường, mẹ tôi giật mình thảng thốt: “Thế mày sắp ở cữ à? Thế mấy hôm nữa? Thế bố nó đâu?”. Tôi biết sau những câu hỏi liên tục ấy, thế nào mẹ cũng khóc, thế nào cũng “ối giời ôi, con ơi là con, sao mà dại dột thế này…”. Tôi gắng nhịn cơn đau, ngồi lên nói với mẹ: “Con chửa hoang đấy, bố thằng bé đi xa rồi. Mẹ đừng hỏi nữa, giúp con nằm một chỗ một thời gian, mọi thứ con đã chuẩn bị đầy đủ cả…”

Câu chuyện gia đình: Khen chê thế nào cho đúng

Trong cuộc sống vợ chồng, một lời khen đúng lúc sẽ làm cho bạn đời của mình thêm yêu mình hơn. Một lời chê khéo chẳng những làm cho bạn mình tiến bộ, sửa chữa thiếu sót mà còn thêm cảm phục mình.

Tản văn: Về thăm quê ngoại

Có hàng trăm con đường. Có con đường đưa ta lên non cao, đưa ta về biển rộng. Có con đường dẫn ta qua những miền quê, đưa ta tới thăm nhiều xứ sở. Có con đường rải nhựa thật êm, hai bên đường lung linh đèn sáng. Nhưng không gì thân thương bằng con đường xóm nhỏ đưa ta về quê ngoại yên bình.

Truyện ngắn: Mùi của vợ

Anh không thích mùi của vợ mình, tạm gọi đó là “mùi của bếp núc”. Mùi này hỗn hợp từ những mùi vị như: cá, mắm; mùi sữa chăm con; mùi dầu gió đau bệnh, mùi mồ hôi của con người; cộng thêm những “mùi vị gia đình” như: cằn nhằn, nhăn nhó, nói năng không ngọt ngào như hồi mới yêu nhau.

Tản văn: Góc nhỏ trong tôi

Đó là một góc cà phê nào đấy cùng bạn bè hay người thân vào những buổi tối cuối tuần. Cái góc nhỏ ấy cũng hay lắm. Không phải nghe nhạc sống thì lắng mình trong không gian riêng biệt ở một gallery thu nhỏ của ông chủ quán. Ở đó, dăm ba chiếc mô tô cũ được chủ quán trưng bày ở mỗi góc, ghi dấu một thời trai trẻ, một thời gió bụi phong trần.

Câu chuyện gia đình: Dạy con

Anh làm phục vụ cho một nhà hàng, mỗi ngày 3 ca, tuy vất vả nhưng dù sao cũng ở trong mát, ăn mặc sạch sẽ, còn hơn phải về quê làm ruộng, chân lấm tay bùn. Hơn nữa, anh bao năm ở phố, giờ về quê ăn bám cha mẹ, bà con lối xóm lại cười cho!

Tạp văn: Thèm một lần về với đồng quê

Có những chiều thật mệt mỏi, phố người đông và còi xe inh ỏi, tan việc chỉ muốn chạy thẳng về nhà. Những chiều như thế, lại muốn về giữa đồng quê, ngồi trước ngõ nhà mà hóng gió ngoài sông thổi vào mát rượi, lang thang ra bờ kênh nghịch nước với đám trẻ chăn trâu. Ở mãi nơi thành phố tất bật, những chiều quê yên bình cứ thế xa dần…

Tạp văn: Miền quê thương nhớ

Miền quê thương nhớ ấy luôn trong tâm trí tôi. Dai dẳng và âm ỉ. Những lúc nhớ nhung như thế, chỉ có một cách duy nhất: Về. Phải về thôi!
Top