banner 728x90

Truyện ngắn: Vòng quay cuộc đời…

01/05/2024 Lượt xem: 2476

Nhìn giỏ đồ sơ sinh xếp gọn phía cuối giường, mẹ tôi giật mình thảng thốt: “Thế mày sắp ở cữ à? Thế mấy hôm nữa? Thế bố nó đâu?”. Tôi biết sau những câu hỏi liên tục ấy, thế nào mẹ cũng khóc, thế nào cũng “ối giời ôi, con ơi là con, sao mà dại dột thế này…”. Tôi gắng nhịn cơn đau, ngồi lên nói với mẹ: “Con chửa hoang đấy, bố thằng bé đi xa rồi. Mẹ đừng hỏi nữa, giúp con nằm một chỗ một thời gian, mọi thứ con đã chuẩn bị đầy đủ cả…”

Đấy là hai ngày trước khi tôi sinh con.

Đã cứng rắn, đã bản lĩnh, đã dự định một mình bước đi trong đời này không cần dựa vào ai, nhưng cuối cùng, gần ngày sinh dự kiến, nỗi lo lắng bất an vẫn khiến tôi gặp ác mộng từng đêm, tôi quyết định phải gọi mẹ vào. Mẹ từ quê ngoài Bắc, nghe con gái ốm, vội vã vào ngay. Đến nơi, cả nỗi lo, cả nỗi buồn, cả những thương thân trách phận “nuôi nó lớn ngần này tuổi” trong lòng mẹ vỡ ra thành nước mắt. Mẹ khóc suốt cho đến ngày tôi đi sinh. Mãi cho đến khi bồng cháu trên tay, bà mới thôi khóc.

Tôi trở thành người mẹ đơn thân. Sau hơn tháng chăm cháu, mẹ tôi về quê. Gặng hỏi mãi về “thằng bố” không được, mẹ ngậm ngùi dặn dò tôi: “Cố chăm thằng bé, mai kia biết đâu nó lại về tìm nhận con trai đấy!”. Ôi mẹ tôi, người đàn bà suốt đời chỉ biết chồng con là tối thượng. Mẹ đâu biết tôi đã thề với lòng mình, dù có cạp đất mà ăn tôi cũng không giao con cho nhà họ. Mà nói vậy thôi, tôi có nghề nghiệp, có công việc, có chút ít tiền dành dụm khi phải nghỉ làm, còn lâu mới phải cạp đất! Tôi sẽ nuôi con trai tôi khôn lớn, không thách đố gì đâu, nhưng cũng để rồi xem cô vợ con nhà giàu đỏng đảnh kia liệu có sinh cho anh được một thằng bé đẹp đẽ như con tôi không.

Và điều đó xảy ra thật.

Cưới vợ được hơn năm thì anh tìm tôi. Nhìn bộ dạng chán nản rã rời của anh, tôi hiểu chất lượng của cuộc hôn nhân không tới. Đối diện nhau bên bàn quán nước, anh hỏi tôi sống ra sao, sắp lập gia đình chưa… Tôi cười tươi tắn khoe mình đã lập gia đình, đã có một con trai hai tuổi và sắp phải về vì đến giờ đón bé. Nhìn ảnh thằng bé trong điện thoại của tôi, mắt anh cháy lên khát khao mong mỏi. Có chút gì bâng khuâng, lưu luyến trước cái miệng cười chúm chím của thằng bé, mà tôi biết giống anh đến lạ lùng. Chẳng biết anh có nhận ra máu thịt của mình nơi đôi môi hồng thơ trẻ ấy, nơi hai chiếc răng sữa nhỏ xinh vừa nhú lên cách đây hơn tháng, mẹ con tôi ôm nhau trong cơn sốt mọc răng hầm hập, quýnh quáng chạy từ nhà vào bệnh viện giữa đêm…

Cuộc gặp gỡ làm tôi suy nghĩ đến hơn cả tuần sau đó. Nói dại, nếu anh không có con trai, tôi có dám giấu con mình cho đến hết đời. Nếu vì bất kỳ một lý do gì, anh biết - giữa cha con họ là máu mủ huyết thống thiêng liêng mà - và anh hỏi, tôi có dám lắc đầu nói rằng đó không phải là con anh?! Tôi ôm riết con trai vào lòng, chợt nhớ lại lời mẹ “Cố chăm thằng bé, mai kia biết đâu…”. Thì ra mẹ tôi, quê mùa, lạc hậu, cổ hủ mà hiểu đời hơn tôi tưởng. Tôi thì thầm với con: chỉ có con mới hiểu mẹ yêu con đến chừng nào, mẹ sẽ không giao con cho ai hết… Rồi tôi lại nghĩ về mẹ của mình: Mẹ cũng đã từng yêu tôi, đã từng chăm bẵm tôi như máu thịt của mình. Rồi tôi lớn, rồi tôi đem máu thịt ấy dâng cho người khác, mà nào có hỏi mẹ một câu. Đến khi mọi chuyện vỡ ra rồi, mẹ nào có một lời oán trách người đời tệ bạc gì đâu, vẫn chỉ xót thương con gái mình, vẫn chỉ thầm mong con gái mình tìm được chốn bình yên mà trao thân gửi phận.

Mỗi đứa con là một con người, với con đường số phận của riêng mình. Dù tôi yêu con, dù tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với gia đình bên ấy, nhưng tôi biết một ngày nào đó con tôi sẽ vẫn phải tìm về nguồn cội.        

Tôi - Một người mẹ đơn thân, sống sao cho phải giữa những mối dây liên hệ mỏng manh nhưng bền chắc vô cùng ấy, để con biết rằng dù khoảnh khắc đón con chào đời, tình yêu của mẹ dành cho cha của con hầu như đã chết, nhưng con không sinh ra trong thù hận, mà sinh ra trong tình yêu.

Nghịch lý ấy, chỉ có một mình con hiểu, qua những tháng ngày mẹ con mình cùng lớn với nhau…

Truyện ngắn của Thu Hương

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Áp thấp tan, ngày mai trời lại nắng

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Truyện ngắn: Chuyện đàn bà

Ngày nào cũng vậy, sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng thì Tư Lý đã có mặt ở chợ huyện. Tư Lý làm nghề bán chuối hơn ba năm nay và anh bán hàng rất có duyên. Khách hàng hễ đã mua chuối của anh một lần là lần sau lại muốn mua tiếp. Lý do đơn giản là giá rất rẻ. Anh thường mua tận gốc và bán tận chợ. Thường thì lúc các nhánh chuối được xếp ngay ngắn cũng là lúc bà con tụ lại. Ở đây, người dân đi chợ rất sớm, họ mua bán xong còn về làm nương rẫy.

Truyện ngắn: Trở về nơi ấy đảo xa

Hành trang chỉ là chiếc ba lô trên vai, ngày đầu tiên đến đảo trông chị như một nữ thanh niên xung phong rắn rỏi, hoạt bát hơn là một cô giáo thùy mị, dịu dàng.

Truyện ngắn: Sự tích hoa xuyến chi

Đầu hạ, quả đồi lại được tô điểm thêm bằng những bông hoa xuyến chi bé nhỏ, tươi tắn. Những đêm trăng, trai, gái làng tôi lại ra đó hò hẹn. Anh Hòa cũng lấy hết can đảm để nói thật lòng mình với chị, rồi chị nhận lời yêu anh cũng trên quả đồi ngập đầy hoa xuyến chi.

Truyện ngắn: Đuổi nhau

Tôi đến tìm Vũ vào cuối chiều. Ông bảo vệ già nheo mắt nhìn tôi dò hỏi. Tôi nói tên anh. Ông bảo vệ khoát tay: “Về lâu rồi! Đón con!”. Tôi thở dài. Vậy mà sáng nay, anh nhắn tin hẹn sẽ cùng tôi ra ngoại ô ăn tối.

Truyện ngắn: Cam chịu

Đêm nay trăng tròn. Bầu trời có nhiều đám mây, vầng trăng cứ lúc ẩn lúc hiện khiến cho đêm thêm huyền ảo. Tôi ngồi ở lan can nhà nhìn vầng trăng đang trôi trong mây. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng Hường cũng đang ngồi đâu đó ngắm ánh trăng. Có thể Hường ngắm ánh trăng để nghĩ về quá khứ và sắp đặt cho tương lai cuộc sống của mình. Ngắm để hy vọng ngày về ánh trăng sẽ chiếu vọng vào căn nhà trên tầng cao chung cư của mình hay có thể là mãi mãi Hường sẽ không trở lại?

Truyện ngắn: Mai con sẽ về với mẹ

Tiếng mẹ thều thào, nặng trĩu, rời rạc như muốn nói với tôi điều gì nhưng tôi không thể nào nghe rõ. Nắng chiều chiếu qua khung cửa kính bệnh viện hắt lên khuôn mặt mẹ thứ ánh sáng vàng vọt hằn rõ vết nhăn thời gian trên đôi má gầy gò khiến lòng tôi như có triệu mũi kim châm.

Truyện ngắn: Rau muống biển

Nơi tôi ở là một làng chài ven biển. Tôi sinh ra đã thấy biển trên đời, ấu thơ nơi tôi lớn là những ngày tôi chạy dọc hoài theo những triền cát nghe sóng vỗ vào lòng...
Top