banner 728x90

Truyện ngắn: Quán phở

18/11/2024 Lượt xem: 2577

Cách nhà tôi hai con đường có một quán phở tên Sơn. Quán có một nồi nước dùng luôn sôi sùng sục, mùi hương tỏa ra tận ngoài đường khiến cho ai tình cờ đi ngang đều ghé vào ăn thử một tô cho biết. Chủ quán kiêm người chế biến, nghe nói quê ở tận Nam Định, nơi nổi tiếng về phở. Tôi cũng đã từng dừng chân ở con đường dọc theo bức tường của Nhà máy Dệt Nam Định, ăn tô phở ở cái quán được người ta kháo nhau là ngon nhất Nam Định. Quả thật, tô phở ở quán đó rất ngon.

Quán phở Sơn đã biến tấu cái hồn cốt ban đầu theo thị hiếu của người dân địa phương, nhưng Hiền nói rằng cái cách của ông chủ quán bán phở ở đây vẫn đủ cách thức phục vụ và mùi vị của tô phở Nam Định. Chẳng hạn, ông không để giỏ rác bên dưới bàn, khách cứ vứt giấy ăn, cọng rau xuống nền gạch hoa, vì như thế mới ra… quán phở ngon. Ông chủ quán còn làm động tác băm thịt, đập trên chiếc thớt gỗ rất ồn ào, để thịt lên tô phở rồi đổ nước dùng vào nên cái ăn ngon hơn bởi mắt nhìn người chế biến...

 

Tôi dông dài câu chuyện quán phở bởi mối tình của tôi và Hiền cũng từ quán phở này. Hiền chỉ mê mỗi món phở ở đây, còn tôi mê em nên mỗi ngày tới đó để ăn.

Chuyện tô phở làm nên duyên chồng vợ là chuyện xưa nay hiếm, bởi Hiền cho rằng những cuộc gặp ngẫu nhiên để nên chồng nên vợ trên thế gian này thường xảy ra trong những buổi tiệc cưới, tiệc sinh nhật hay ở quán cà phê. Còn chuyện quen nhau trong quán phở như chúng tôi chắc chẳng giống ai trên đời này.

Yêu nhau, về chung nhà với nhau, mỗi ngày hai vợ chồng lại ríu rít bên nhau. Có em, tôi càng háo hức trở về nhà sau khi tan việc, tôi từ chối tất cả các cuộc nhậu với bạn bè chỉ để trở về, chở em ra một cánh đồng lúa đang mùa gặt, hai vợ chồng cùng đứng ở giữa mênh mông đó mà hít thở cho no lồng ngực mùi lúa thơm tho. Có em, tôi có cả một thế gian này.

Bốn năm trôi qua, những hăm hở khám phá ban đầu biến mất. Những ngọt ngào ban đầu biến mất. Những vội vã ban đầu cũng đã đi theo những cơn mưa mùa trôi ra những dòng sông. Mỗi khi tới nhà bạn bè, nhìn họ tất bật bên đứa trẻ của họ, đôi mắt em bắt đầu xa vắng. “Có một đứa bé trong nhà thật là kỳ diệu”, em nói. Em không còn quan tâm đến những ngọn đồi đang xanh cỏ. Em chẳng còn rủ rê tôi ra biển, để đôi chân trần chạy theo con sóng mà cười to, át cả tiếng gió trong thênh thang. Em bảo tôi về trước, em ở lại trong căn nhà có đứa trẻ bụ bẫm, nhoẻn miệng cười ngây thơ, đôi mắt to hồn nhiên nhìn em. Em bỏ nấu buổi cơm chiều. Em chỉ gọi điện thoại bảo: “Anh tự mua cái gì về ăn, anh nhé”.

Căn nhà ngập tràn hạnh phúc ấy giờ đây thiếu một tiếng cười con trẻ, nhưng lại thừa những tiếng thở dài. Mỗi lần về thăm nhà, ba mẹ hỏi: “Sao hai đứa không sinh một đứa cháu cho mẹ bồng, cho vui nhà vui cửa”, tự dưng hai vợ chồng cùng cười, nụ cười ấy mênh mông quá.

Mấy lần hai vợ chồng cùng dừng chân ở bệnh viện. Hay mình thử xét nghiệm lỗi thuộc về ai? Trong lòng không nói ra nhưng cả tôi và em đều nghĩ đến điều đó. Để rồi em bảo: “Về thôi anh, em thấy không cần thiết đâu”. Ừ, về thôi, vì mình yêu nhau mà, dẫu lỗi thuộc về anh hay em thì đó cũng là chuyện không cần thiết.

Thói quen ăn phở ở cái quán quen của hai vợ chồng cũng biến mất, dẫu quán phở vẫn nằm trên con đường đó, ông bán phở vẫn mang cái tạp dề bên nồi nước dùng, mỗi lần mở ra bốc khói khiến cho mọi người đều muốn ghé vào ăn. Em bảo: “Tự dưng em không thích ăn phở nữa”. Tôi nói hùa theo em: “Ừ, đầu ngõ nhà mình mới mở tiệm bún bò cũng ngon lắm”.

Cuộc sống luôn có những điều ta không dự đoán trước. Em bắt đầu đi chùa. Có lẽ em tin vào thế giới tâm linh kỳ diệu. Tôi trở thành người ngồi ở quán cà phê trước cổng chùa vào ngày rằm, mùng một để đợi em vào chùa thắp nhang. Nhờ đi chùa, em vui hơn, nói chuyện hồn nhiên hơn và trong nhà vắng tiếng thở dài.

 Một ngày chủ nhật, em gọi tôi dậy sớm, nói rất nhỏ mà như có âm thanh gì đó rất lớn vang vọng trong tôi: “Hình như em đã có thai rồi”.

Tôi chạy bộ thật nhanh tới quán phở Sơn. Quán vừa mở cửa, ông chủ vẫn mang tạp dề, nồi nước dùng vẫn sôi sùng sục. Tôi nói: “Ông chủ, bán cho tô tái nạm”. Em bỗng dưng thích ăn phở trở lại, còn tôi thì thích cái cảm giác chạy ra phố mua phở cho em.

Hương Lan

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Nhiễu điều phủ lấy giá gương…

Một lần nữa tâm can anh lại xốn xang. Không phải vì cơ thể nhuốm bệnh mà anh ăn không ngon, ngủ không yên. Anh muốn một lần nữa ủng hộ lời kêu gọi. Nhưng vợ chồng anh mới góp một triệu đồng, bây giờ làm sao nói với chị? Vả lại dù rất muốn, nhưng giữa ý muốn và thực hành không phải không có sự đắn đo. Là người lao động, anh biết giá trị mồ hôi đổ ra để có được đồng tiền là thế nào.

Truyện ngắn: Những người lính ngoài biển khơi

Bão tràn vào thành phố. Trời tối đen như mực. Một số khu vực đã mất điện từ mấy ngày qua. Mưa như trút nước. Tiếng người phát thanh viên trên truyền hình thảng thốt “…lũ tràn chưa rút hết thì cơn siêu bão số 7 tiếp tục tràn vào Biển Đông, uy hiếp các tỉnh miền Trung. Chính phủ đang huy động mọi lực lượng để cứu dân, tránh tình trạng cô lập từ các huyện như hiện nay…”.

Truyện ngắn: Lầm lỡ

“Công ty phá sản, tôi chạy khắp nơi mà không kiếm được việc làm khác. Cuối cùng, với vốn tiếng Anh kha khá, tôi trở thành nhân viên buồng phòng trong một khách sạn nằm sát bên bờ biển. Tại đây, tôi quen Kha khi anh từ Mỹ đến đây triển khai một dự án về môi trường. Hôm đó, khi trở về phòng lấy bản đề án để quên trên bàn, Kha thấy tôi đang chăm chú đọc những trang bản thảo một cách say mê.

Truyện ngắn: Lỡ hẹn một chuyến bay

Từ khi thành phố bắt đầu thực hiện quy định giao thông một chiều ở một số con đường, hàng ngày lộ trình đi về của anh có thay đổi. Vòng đi vẫn qua đường Ngô Gia Tự, nhưng vòng về buộc anh phải đi đường Nguyễn Trãi. Lâu nay anh hầu như tránh con đường này. Bởi lẽ, đó là con đường ngang qua nhà nàng. Lòng anh không bình lặng mỗi khi nhìn thấy cánh cổng có giàn hoa giấy tím. Đã nhiều năm rồi từ lúc không còn bóng nàng bên khung cửa nhỏ đó.

Truyện ngắn: Lòng vị tha

Nhà Sơn và Thơm cạnh nhau, trong xóm bãi rác. Gọi là nhà nhưng thực ra đó chỉ là những túp lều lợp tôn rỉ, tường là những mảnh bìa carton, thùng thiếc, thùng sơn… chắp. Cả 2 đều không có cha, đều lớn lên từ những thứ lượm lặt trong bãi rác. Cũng như mọi người dân nơi này, hai đứa biết theo mẹ bới rác từ khi chập chững biết đi.

Truyện ngắn: Bài học và tình bạn

Vừa hết giờ làm, Hùng vội phóng xe khỏi cơ quan. Chạy rì rì giữa dòng xe cộ đông đúc, lòng Hùng bồn chồn, chỉ muốn tăng ga vọt lên để mau về nhà. May mà cu Tuấn đã được cô giáo ở cùng tổ hứa chở giúp về chứ không lại chờ bố, rồi khóc. Còn vợ anh, mới mổ ruột thừa xuất viện ngày hôm kia, không biết ở nhà có chịu nằm yên hay lại tham công tiếc việc...

Truyện ngắn: Ngày đầu lên lớp

Sáng, trong khu tập thể giáo viên cạnh trường, Lan thức dậy từ lúc nào. Đã thành thói quen, sáng nào cũng vào giờ này, Lan đều ngồi bên chiếc bàn nhựa cạnh cửa sổ, xem lại giáo án cho một ngày lên lớp. Cô chẳng thể lý giải vì sao mình lại yêu nghề giáo viên đến thế, và càng không hiểu vì sao từ khi được nhận về trường này dạy, cô lại tâm huyết, nhiệt tình đến vậy.

Truyện ngắn: Mình đã thuộc về nhau

Trong buổi lễ trao giải cuộc thi viết về môi trường hôm đó, em tưởng tác giả đạt giải nhất là người trong ngành, nhưng hóa ra không phải. Anh tự giới thiệu cái nghề khảo sát của mình là “nghề đi lang thang”. Trước đây, nhiều lần đọc những bài báo rất hay ký tên anh, em tưởng tác giả là một cô gái bởi lối viết sâu sắc mà đằm thắm đến thế. Hóa ra không phải, mà là anh - chàng trai ngăm ngăm cao lớn, chắc đậm, mái tóc đen lòa xòa trước trán, nụ cười luôn nở trên môi.
Top