banner 728x90

Truyện ngắn: Ngày ấy đã qua

23/08/2024 Lượt xem: 2418

Con bé ngồi phía sau yên xe đạp, mắt đen một mí, có một bên má lúm đồng tiền. Nó vỗ vào lưng mẹ, reo lên:

- A! Chú... chú cho con kẹo bữa hổm kìa mẹ!

Trâm quay ngang gặp Thanh đang nhìn cô. Trâm khẽ thắng xe lại. Cô mỉm cười hơi gượng:

- Anh Thanh hôm nay không đi dạy à?

- Không... Học trò vừa thi xong. Tôi được nghỉ vài hôm. Trâm đi chợ phải không?

- Dạ...

- À... Ông xã Trâm đã về chưa?

- Chưa... Anh ấy đi công trình mấy bữa nay...

- Trâm ghé vào uống nước với tôi nhé... Lâu quá, không nói chuyện với Trâm.

Trâm ái ngại từ chối:

- Em phải về nấu cơm... Để khi khác nghe anh?

- Khi khác là bao giờ. Chắc không có bao giờ phải không Trâm?

- Có một ngày em sẽ gặp anh... Bây giờ thì không được! Anh... anh đừng nhìn em như vậy! - Trâm nhìn Thanh. Cô thoáng nao lòng.

Đôi mắt Thanh có chút gì day dứt, buồn bã. Trâm sửa lại mấy bó rau trước giỏ xe. Cô đạp xe nhanh về cuối phố. Thanh vẫn tần ngần nhìn theo. Chuyện ngày ấy, mới cách đây vài năm thôi, đeo đẳng theo Trâm trên đường về.

...Năm đó, Trâm là giáo viên. Thanh về trường sau Trâm gần hai năm. Hai người gặp nhau hàng ngày. Trong ánh mắt của họ hình như đã nói với nhau nhiều điều. Tình yêu của Thanh và Trâm nảy nở dưới những hàng phượng đỏ, qua những mùa thi, bên dòng sông quê hương trong những đêm trăng huyền ảo. Rồi chiến tranh biên giới Tây Nam diễn ra. Thanh cũng như nhiều chàng trai buổi ấy, tình nguyện lên đường bảo vệ Tổ quốc. Anh hăng hái lên đường dù trong lòng còn thiết tha, quyến luyến mối tình đầu vừa mới chớm!

Trâm còn nhớ như in...

- Bao giờ... bao giờ anh sẽ trở về với em?

- Chắc không lâu lắm đâu! Em có chờ anh được không?

- Em sẽ... sẽ cố chờ anh trở về!

Trâm gục đầu vào ngực Thanh thổn thức. Thanh ôm Trâm vào lòng, hôn lên mái tóc thơm mùi bồ kết. Cái mùi hương dịu dàng, thoang thoảng của tóc, của da thịt thơm tho con gái, đã đi theo anh trong những tháng năm xa nhà, trong những đêm mưa rừng rả rích, những chiều hoàng hôn chập chùng bóng núi. Rồi chiến tranh đi qua. Thanh trở về. Nhưng Trâm đã có chồng. Thanh buồn lắm! Anh cố quên Trâm bằng những người con gái khác. Nhưng, hình như mong muốn đó của Thanh bất thành qua một vài lần trải nghiệm. Anh thấm thía rằng tình yêu không thể thay thế một cách giản đơn! Tình yêu khác với những vật chất!

* * *

Ở một quán nước ven bãi cát, phía trước là dòng sông mênh mang phù sa đỏ đục. Mùa này gió nồm Nam thổi dìu dịu. Có những đám mây, thỉnh thoảng sầm sập trôi nhanh qua, rồi trút xuống những cơn mưa bất chợt như những người khách lạ vội vã, thoắt ghé rồi đi. Thường sau những cơn mưa như vậy, nắng lại vàng trong, có khi rực rỡ lạ lùng! Thanh và Trâm ngồi khuất sau một tàng cây bụi nhỏ. Thanh nắm tay Trâm...

- Em... Còn nhớ ngày ấy không?

- Em... nhớ!

- Sao em... không chờ anh?

Trâm buồn bã: “Có khi người ta đổ thừa cho hoàn cảnh. Có khi cũng đúng như vậy! Anh đi  rồi, hai năm sau trường mình có quy hoạch sửa chữa. Bằng - chồng em về chỉ huy công trình. Vì công việc nên em phải giữ mối quan hệ với Bằng. Anh ấy theo đuổi em, tìm cách làm thân với gia đình em. Xui rủi làm sao, lúc ấy má em bất ngờ đau nặng, buộc phải chuyển đi Sài Gòn. Nhà khó khăn, anh Bằng đã gánh vác tất cả. Ban đầu ai cũng từ chối, nhưng về sau phải chấp nhận, vì đâu ai có khả năng lo nổi cho má. Má em khỏi bệnh. Cả nhà chịu ơn Bằng. Và em... Em phải đền đáp lại bằng cuộc đời mình! Công bằng mà nói, anh Bằng là người tốt. Anh ấy rất thương vợ con... và tin tưởng em rất mực. Em bị cột vào sợi dây vô hình của tình chồng, nghĩa vợ!

Mắt Trâm đỏ hoe. Có những giọt nước mắt ấm rớt trên cánh tay của Thanh. Trâm gỡ bàn tay Thanh ra:

- Anh... Anh hãy quên em đi! Em đến đây để gặp anh lần cuối, để anh hiểu được vì sao em không thể chờ anh! Mình không thể phiêu lưu trong tình cảm được anh ạ! Em hiểu anh... Em hiểu mắt anh nhìn em. Nhưng đã lỡ rồi, đã muộn rồi. Hãy quên em đi...

Thanh lặng thinh. Anh biết mình đã mất Trâm! Dòng sông ngoài kia thăm thẳm. Những con nước qua đây rồi sẽ đi mãi về đâu? Tình yêu đã thành dòng nước, như áng mây trôi, như những cơn gió đi về phía xa xăm, và năm tháng sẽ trở thành ký ức...

Chừng mươi bữa trở lại, cứ mỗi buổi sớm, khi chở con đi chợ, Trâm lại gặp đôi mắt Thanh thoáng nhìn cô tha thiết, rồi anh quay nhanh đi chỗ khác, giả vờ như không thấy Trâm. Đôi mắt ấy sao da diết quá, chập chờn ám ảnh Trâm trong những cơn mơ, và cả những lúc ấm áp trong vòng tay của chồng...

Đến một ngày, rồi nhiều ngày sau nữa, Trâm không còn gặp Thanh. Anh đã chuyển trường đi nơi khác. Có một lúc, Trâm cảm thấy mình như bị hụt hẫng, bị mất mát một cái gì là lạ, khó cắt nghĩa...

Trâm đạp xe đi về cuối phố. Vẫn mấy bó rau, ít thịt cá trước giỏ xe. Con bé mắt đen một mí, má có lúm đồng tiền, giống mẹ như đúc, ngồi bám sau yên xe, thỉnh thoảng nó hỏi Trâm:

- Mẹ à!... Cái chú gì đâu rồi? Sao không thấy chú nữa?

- Chú ấy... đã đi nơi khác rồi con ạ!

- Bao giờ chú về?

- Chú ấy không về đây nữa đâu! - Trâm trả lời con và đôi mắt cô long lanh tự bao giờ...

Trâm vẫn ngày ngày đạp xe, chở con đi chợ qua ngôi trường cũ. Đôi khi Trâm nhìn gốc phượng già, nơi Thanh hay đứng ở đó, cô nhớ lại đôi mắt của người yêu ngày ấy. Và xa xôi, bàng bạc, mơ hồ trong tận cùng sâu thẳm của lòng cô còn man mác, thoáng chút gì nhơ nhớ, đợi trông, giống như một người con gái, có lúc nào đó muốn nhìn lại tấm ảnh thời thanh xuân của mình, dù nó đã bị phai màu cùng năm tháng. Trâm cũng tự an ủi và thầm mong rằng, thời gian sẽ làm cô quên Thanh. Và chắc có lẽ như vậy, bởi dòng đời luôn trôi về phía trước...

Hương Lan

 

 

Tags:

Bài viết khác

Phóng sự: Tôi đi hớt tóc… đêm (Tác giả Đào Quốc Thịnh)

Hớt tóc là một dịch vụ không thể thiếu trong đời sống xã hội. Bất kể bạn là ai, bạn làm nghề gì, giàu hay nghèo, tóc bạn ngắn hay dài, thưa hay mau, mọc nhanh hay mọc chậm… Nhưng nếu bạn là đàn ông thì một tháng ít nhất một lần, bạn phải tìm đến tiệm hớt tóc. Đó là chưa kể những lần bạn đến chỉ để cạo mặt, lấy ráy tai, mát xa mặt, nhuộm tóc hay gội đầu.

Truyện ngắn: Về quê

Thằng Lộc khóc như đứa trẻ lên 3, nhất quyết không theo mẹ về thành phố. Ở quê thích quá với đủ thứ trò vui chơi, khám phá mà đám trẻ thành phố tìm đâu cho ra! - Con chơi với nội cả tháng rồi, giờ phải về chuẩn bị đi học chứ - mẹ Lộc ra vẻ năn nỉ!

Truyện ngắn: Sắc màu qua ô cửa sổ

Lúc mới vào công ty, tôi không mấy thiện cảm với chị Thoa ở phòng kế hoạch. Chị còn trẻ nhưng lúc nào trông cũng nghiêm nghị, chẳng mấy khi cười. Lúc nào cũng thấy chị vội vã, tất bật. Nghe tôi thắc mắc, anh trưởng phòng tên Thành tỏ vẻ đăm chiêu:

Truyện ngắn: Má tôi

Nhà chỉ có một mình tôi được học cấp 3. Trường cách nhà gần 15km, tôi đi học bằng chiếc xe đạp cà tàng. Nhà nghèo nên ngoài bộ đồng phục, tôi chẳng có thứ gì, không quần jeans, áo thun, không một xu dính túi. Mỗi lần xin mẹ tiền mua một quyển sách tham khảo cũng chẳng có. Tôi hay khóc khi vừa cầm vở vừa lùa một đàn bò vào chân núi. Chăn bò, kiếm củi, cấy, cắt cỏ… nói chung những công việc nhà nông thì tôi rất rành.

Truyện ngắn: Hạnh phúc không đến nhiều lần trong đời người

Khác với chợ ở thành phố, chợ quê thường họp ven sông hay dưới bóng mát của tán đa, tán gạo đình làng. Mưa nắng gì cũng thế, nhưng mưa thì có tranh tre nứa lá che chắn, trông luộm thuộm nhưng hàng hóa bày bán cũng ngăn nắp, gọn gàng. Mùa nào thức ấy. Mùa xuân có cải ngọt, xà lách, dền… Mùa hè có rau muống, mồng tơi, sen, mướp đắng… Mùa thu có nhiều loại quả. Mùa đông có bắp cải, su hào, kiệu, bí, gừng.

Truyện ngắn: Dự án du lịch

Sáng Chủ nhật, nhà Mây có khách: Một người đàn ông trẻ mặc veston đen, sơ mi sọc xanh, đi xe Camry. Trông anh ta chững chạc và lịch sự như đi dự hội thảo - Mây nghĩ. Người đàn ông nhìn Mây với ánh mắt thân thiện: “Mây không nhớ mình sao? Sơn đây!”. “Ôi Sơn! Trời ơi! Đúng là Sơn rồi!” - Mây kêu lên, ngạc nhiên đến thảng thốt.

Truyện ngắn: Xóm lưới nơi đảo xa

Biển mùa này rực nắng. Sóng lăn tăn, lấp lánh từng lượn đuổi xô, oạp khẽ vào bờ cát trắng. Xa, ngực biển xanh thẫm, vồng cao. Trời cũng vồng cao, thẳm xanh. Xa hơn, trời thấp xuống, biển cao lên, nhập thành một lằn ngang duy nhất. Trên cái lằn ngang mong manh ấy, thi thoảng hiện ra chấm đen nhỏ xíu của một con tàu. Hiện rồi biến mất, chẳng con tàu nào có ý định đến gần đảo hơn…

Truyện ngắn: Anh sẽ chờ em

Sau khi tốt nghiệp ngành Nuôi trồng thủy sản, Vi quyết định về làm việc tại Tràm Chim ở tỉnh Đồng Tháp. Ai cũng ngạc nhiên, hỏi: “Sao Vi có thể rời bỏ Vũng Tàu để đến một nơi xa lắc xa lơ vậy?”. Vi trả lời đơn giản: “Vì nơi ấy có những buổi bình minh xôn xao tiếng chim”. Thật ra, còn một lý do khác mà Vi chưa thể nói…
Top