Khách sạn nằm sát bãi biển. Từ tầm cao của tầng ba, mỗi sáng mở cửa sổ đón mặt trời mọc, biển trong ánh hoàng hôn hút hồn chị. Biển như được dát ngàn sao ngọc, đẹp lộng lẫy kiêu sa dưới nắng mai. Nhưng chỉ giây lát thôi, nỗi buồn không định được tên lại chiếm hữu cõi lòng chị. Chị lặng lẽ quay vào. Chị thích ngắm hoàng hôn trên biển hơn. Khi ấy biển chuyển từ gam màu nâu xám đến sẫm đen. Khi ấy nơi chân trời xa tít, nơi biển trời giao nhau, tâm chị mơ hồ thấy một hình ảnh xa mờ...
Đã qua ngày thứ tư trong kế hoạch mười ngày khai thác tiềm năng du lịch biển, đảo, chị lại gọi điện cho chồng. Ngày nào chị cũng gọi cho chồng trong tâm trạng hoang mang mong chờ một sự thay đổi. Giọng anh hơi gắt, cụt ngủn. Chị thẫn thờ tắt máy. Một nỗi xót xa, cô đơn dâng lên nghẹn ứ. Đã lâu rồi chị không còn được nghe những lời yêu say đắm ngọt ngào.
Trưa. Chị nhận từ quầy lễ tân một phong bì ghi tên chị, bên trong chỉ vỏn vẹn một tấm danh thiếp. Một cái tên như muôn ngàn cái tên trùng lặp. Nhưng sao như có luồng khí bén ngọt thốc thẳng vào tim chị khiến tấm card nhẹ hều bỗng nặng như viên đá. Đã mười năm nên giấy mỏng mà cầm tay vẫn nặng...
Và chị có buổi chiều hôm nay...
- Sao trông Dương buồn vậy? Không hợp với tên Ánh Dương tí nào.
Chị nhìn lên ráng chiều nhuộm một góc trời đỏ ối, khẽ cười:
- Có lẽ tên Ánh Dương không hợp với một người đàn bà... Nói vậy thôi chứ niềm vui như sương sớm chóng tan mà nỗi buồn lại là hơi thở cuộc sống. Muốn thôi buồn cũng không được.
Chị liếc nhìn người đàn ông dạo bước bên chị. Khuôn mặt trông nghiêng vẫn những nét rất riêng ấy dù đã hằn thêm những nếp nhăn và nước da đã dạn dày nắng gió hơn. Mười năm đi qua với bao đổi thay của hai số phận khác nhau.
- Dương biết không? Ngày nhập ngũ mình đã định nói với Dương tất cả... Nhưng mình không đủ can đảm vì gia đình mình quá nghèo. Để rồi ngày mình về phép...
Chị rùng mình. Chị biết anh muốn nói gì. Ngày ấy, chị cố tình chôn vùi kỷ niệm của thuở rung động đầu đời. Ngày ấy, chị cố tình để chia xa vì sự im lặng quá lâu. Ngày ấy chị nghe kể lại có người lính trẻ cầm nhành san hô đỏ thẫn thờ nhìn chị khoác áo cô dâu.
- Cho đến bây giờ Dương ạ... Cho đến bây giờ tôi chỉ vẫn yêu duy nhất một người...
Chị lại nghe có luồng điện chạy dọc sống lưng. Chị cố trấn tĩnh bằng câu hỏi:
- Thật vậy à? Nghe nói Hùng đã có vợ rồi mà.
Trong cái lạnh của gió biển chiều, chị cảm nhận bàn tay chị ấm lại bởi một bàn tay. Chị giật mình rút tay lại nhưng bàn tay kia vẫn nắm chặt.
- Đúng vậy. Sau ngày ấy tôi đi thật xa để tìm quên. Rồi tôi lấy vợ để khỏa lấp nỗi trống trải. Cô ấy rất nhạy cảm. Hình như cô ấy đã hiểu một gợn sóng vô hình luôn thường trực trong trái tim tôi. Tôi thấy mình thật có lỗi với cô ấy. Vợ chồng trẻ mà tôi mãi lênh đênh trên biển, bỏ cô ấy vò võ một mình. Chúng tôi chia tay... Nhưng có lẽ cô ấy không hiểu được biển là cuộc sống của tôi nhưng em mới là tất cả với tôi. Tôi yêu em, Dương ạ.
Chị hơi chao đảo. Gió biển chiều lồng lộng mà chị ngạt thở. Và trái tim chị, sao bồi hồi. Đã hơn mười năm, bây giờ ba tiếng ấy chị mới được nghe người ấy nói. Và cũng lâu lắm rồi chị không còn nghe tiếng yêu từ một người đàn ông nên bây giờ một nỗi gì vừa tưng tức, vừa ngọt ngào cứ dào dạt trong lòng...
Mưa. Cơn mưa biển chợt đến bất ngờ. Chị dáo dác tìm chỗ trú thì trước mắt bỗng tối sầm. Và sự ấm áp. Và chị nghe tiếng đập trong một vòm ngực rộng. Mưa như không táp được đến người chị bởi một vòng ôm siết chặt. Một nỗi khao khát bản năng bùng lên trong chị. Từ lâu rồi chị đã quên mất cảm giác này. Cảm giác được che chở, được yêu thương để mà khao khát...
Cơn mưa chợt dứt. Bầu trời lại trong sáng như đứa trẻ sau cơn làm nũng. Đầu tóc và lưng áo anh ướt sũng. Chị bẽn lẽn khi anh thả vòng tay phủi những hạt nước trên lưng áo khoác của chị. Cơn mưa bóng mây lướt qua chưa đến năm phút nhưng thời gian cũng đủ lấp đầy khoảng trống của mười năm xa cách.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại trong túi chị reo lên. Anh trao nhành san hô đỏ cho chị và đăm đắm nhìn chị. Lần đầu tiên kể từ ngày con tim biết xao xuyến trước chị, anh dám nhìn sâu vào mắt chị:
- Mình gặp lại nhé?
Chị đón nhận ánh mắt và món quà anh trao nhưng khẽ lắc đầu:
- Không nên Hùng ạ! - Chị nhìn những dấu chân trên cát ướt. Những dấu chân song song kéo dài từ tít tắp để rồi chấm dứt nơi chị đang đứng. Thốt nhiên lòng chị òa vỡ một sự tiếc nuối - Mưa mùa này mau quá!... - giọng chị trầm xuống.
Anh im lặng sóng bước bên chị thêm một đoạn đường, vẻ bình thản. Nhưng có cơn bão đang dội lên trong lòng anh. Rồi cơn bão tan, nhường cõi lòng cho cảm giác hạnh phúc lan tỏa. Ừ! Cần gì phải nhiều thời gian cho nhau. Đôi khi một khoảnh khắc được đo bằng cả một đời người. Món quà của người lính thủy của mười năm đợi chờ anh đã trao được cho người nhận.
Họ chia tay. Mỗi người rẽ về mỗi hướng. Anh không ngoảnh lại. Mà cần gì ngoảnh lại khi trong tim anh hình ảnh người phụ nữ anh yêu hơn mười năm qua, bây giờ, và chắc mãi về sau vẫn còn đậm nét. Còn chị, chị nhìn về phía biển. Biển đã thẫm đen không một bóng thuyền trông càng mênh mông. Thăm thẳm và mênh mông như cõi lòng người phụ nữ. Sẽ cô đơn biết bao nếu biển không có bóng thuyền. Biển luôn khao khát những con thuyền.
Ngọc Mai