banner 728x90

Truyện ngắn: Đừng đùa cợt với tình yêu

28/05/2024 Lượt xem: 2381

       

        20 tuổi, tôi đẹp rực rỡ như một bông hoa mới nở và nổi bật lên giữa đám bạn bè cùng trang lứa. Như biết bao cô gái đến tuổi trăng tròn, tôi có khá nhiều chàng trai theo đuổi. Có thể nói, nếu muốn, chỉ cần tôi gật đầu một cái là có ngay các chàng “vệ sĩ” tự nguyện, “lái xe” miễn phí theo tôi đi bất cứ chỗ nào.

        Một vài chị lớn tuổi, từng trải, vỗ vai tôi nhắc nhở:

        “Coi chừng đó nghe! Hãy tự lượng sức mình và cẩn thận khi quyết định chọn lựa”. Người tôi chọn lựa là một chàng trai vừa mới tốt nghiệp đại học sư phạm ở TP HCM về nhận công tác ở tỉnh BR-VT. Công bằng mà nói, anh ta cũng vào loại, cao ráo, sáng sủa và nói năng rất có duyên. Tuy nhiên, nếu so với “top ten” liên doanh, nghệ sĩ, thương gia vây quanh tôi thì rõ ràng anh còn thua họ.

        Đã thế, anh chẳng có tài cán gì đặc biệt, ngoài cái tiếng là thời sinh viên anh học rất giỏi. Về mặt kinh tế thì anh lại vô cùng khiêm tốn. Chiếc xe đạp lọc cọc anh đi làm hàng ngày nếu để quên ngoài đường chưa chắc đã mất. Vậy nhưng, tôi vẫn cho rằng việc tôi quyết định lựa chọn anh là điều sáng suốt và đúng đắn. Tôi cảm nhận rất rõ rằng, tôi với anh cùng đồng cảm với nhau về mọi phương diện. Mỗi lần anh xuất hiện, tôi thấy mình như bị nghẹt thở, hồi hộp và sau đó là những câu chuyện tưởng chừng như không bao giờ chấm dứt. Anh là một chàng trai giản dị bình thường. Dù yêu anh nhưng tôi vẫn nhận ra rằng: anh chẳng có vẻ gì hấp dẫn và có sức hút đối với con gái. Thế mà, tất cả những cái “mờ nhạt”ấy lại tạo thành một hợp lực hút tôi vào với anh. Những cái giản dị ở anh như một lời hứa hẹn với tôi một cuộc tình “trăm năm hạnh phúc” như mọi người vẫn thường chúc tụng cô dâu trước lúc bước lên xe hoa.

        Từ ngày anh đến với tôi và mặc dù biết tôi đã ngả hẳn về phía anh, nhưng vẫn còn nhiều chàng trai chưa từ bỏ ý định theo đuổi tôi. Khách quan mà nói, ngồi nghe họ tán tỉnh, săn đón mình, tôi cũng thấy thích. Tôi chỉ phải cho họ những nụ cười, những cái gật gật đầu, và những câu đùa vui đáp lễ mỗi khi hứng chí. Ngoài ra chẳng có gì khác hơn. Nhiều anh chán nản bỏ cuộc song cũng không ít anh kiên trì đeo bám. Trong số đó phải kể đến một anh chàng thương gia giàu có vừa bỏ vợ và một chàng họa sĩ mới vào nghề. Chàng họa sĩ thì vẽ tặng riêng tôi không biết bao nhiêu là tranh, trong đó có cả bức họa chân dung của tôi. Còn chàng thương gia thì khoe với tôi là mới ký kết được một hợp đồng kinh tế béo bở. Các chàng đụng nhau chan chát ở trước cổng nhà tôi, có lúc song song cùng tôi tiếp chuyện mà không ai chịu nhường nhịn bỏ về trước, làm tôi phải ôm bụng nhịn cười.

        Tất cả những điều đó tôi đã kể hết với anh. Những lúc như vậy, anh im lặng và có vẻ rất buồn. Cho tới một hôm, khi tôi vừa từ chối lời mời của ba, bốn chiếc xe hơi bóng loáng cùng đến một lúc để ngồi lên chiếc xe đạp cũ rích của anh đi chơi thì sự cố bắt đầu xảy ra. Anh nghiêm mặt nhìn tôi nói:

         Em hãy chấm dứt cái trò đùa cợt thiếu tế nhị này đi! Nó xúc phạm đến anh đấy.

        Tôi cười và liếc nhìn anh bằng con mắt tinh quái, trêu chọc.

        Anh kỳ cục thật! Em có làm gì đâu? Họ theo đuổi em là quyền của họ chứ!

        Lúc đó, tôi thấy ánh mắt anh tối sầm lại. Anh nói ngắt quãng trong hơi thở hổn hển:

         Em… em không được quyền làm cho họ hy vọng. Đừng nên làm như thế!

        Thế anh bảo em phải làm thế nào? Không tiếp họ nữa à? Hay là chấm dứt mọi mối quan hệ với đàn ông?... Hoặc em cư xử thật mất lịch sự để họ phải bỏ về ?!

         Em thừa hiểu phải làm thế nào. Một mối quan hệ trong sáng trên cơ sở tình bạn là cần thiết. Song đừng mượn nó để mơn trớn lòng mình là sai lầm không thể chấp nhận được. Em tự suy nghĩ lấy điều đó. Anh không muốn nói nhiều về chuyện này.

         Quả thật, tôi cũng nhận thấy những điều anh nói là hoàn toàn đúng, song không hiểu tại sao, tôi vẫn thấy cần những buổi nói chuyện với các chàng trai tán dương tôi. Tôi tự bào chữa cho chính mình rằng: mình không đi chơi riêng với ai, không hứa hẹn, thậm chí không ngồi chung xe với họ vì bất cứ lý do gì là được rồi. Còn như tán tỉnh, trêu chọc, theo đuổi là quyền của cánh đàn ông. Chẳng ai có quyền bắt ép được họ. Tại sao chỉ vì chuyện đó mà anh bảo mình là đùa cợt.

        Những buổi gặp gỡ với những chàng trai vẫn cứ tiếp diễn. Những buổi nói chuyện phiếm bên những chàng trai say gái cũng có những cái thú vị riêng của nó…

        Cho tới một hôm, anh tới nhà tôi và “đụng” phải anh chàng họa sĩ. Mấy chị xung quanh nhà tôi lại thì thào: “Hai đối thủ đụng độ, chúng mày ơi” rồi bấm nhau cười khúc khích. Lúc đó anh nghe thấy nhưng vẫn im lặng. Cả ba chúng tôi ngồi nói chuyện được một lúc thì tôi cáo từ đứng lên để đi chơi với anh như mọi lần. Song thật bất ngờ, anh từ chối, nói với tôi rằng anh bận việc phải về trường ngay.

Hôm sau tôi nhân được một lá thư của anh viết cũng giản dị như con người của anh vậy: “Anh đã nghĩ nhiều về em. Đến với em chân thật bao nhiêu thì chia tay em anh cũng muốn chân thật bấy nhiêu. Em đã khơi dậy tình yêu cháy bỏng ở trong anh và cũng chính em đã làm nó lụi tàn. Anh không muốn mình tiếp tục bị xúc phạm. Một lúc nào đó, em hãy thử nhìn lại những sự việc đã qua xem sao? Thật đáng tiếc khi mọi chuyện đã trở thành kỷ niệm… Chia tay, anh chỉ muốn nói với em một điều: Cách sống và sự chín chắn đối với em là  cần thiết. Chúc em mọi sự tốt lành”.

        10 năm trôi qua, bây giờ anh đã có một gia đình hạnh phúc, còn tôi vẫn sống một mình đơn độc. Tôi vẫn giữ lá thư của anh như giữ một báu vật và có những khoảnh khắc tôi nhớ anh đến điên dại. Từ khi chúng tôi chia tay đến nay, tôi vẫn chưa tìm thấy một tình cảm nào khác như tình cảm tôi đã có với anh. Và những buổi trò chuyện với các chàng trai si tình kia bỗng trở nên vô vị đến nỗi nó chấm dứt từ lúc nào tôi cũng không biết./.

Đào Quốc Thịnh

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Áp thấp tan, ngày mai trời lại nắng

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Truyện ngắn: Chuyện đàn bà

Ngày nào cũng vậy, sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng thì Tư Lý đã có mặt ở chợ huyện. Tư Lý làm nghề bán chuối hơn ba năm nay và anh bán hàng rất có duyên. Khách hàng hễ đã mua chuối của anh một lần là lần sau lại muốn mua tiếp. Lý do đơn giản là giá rất rẻ. Anh thường mua tận gốc và bán tận chợ. Thường thì lúc các nhánh chuối được xếp ngay ngắn cũng là lúc bà con tụ lại. Ở đây, người dân đi chợ rất sớm, họ mua bán xong còn về làm nương rẫy.

Truyện ngắn: Trở về nơi ấy đảo xa

Hành trang chỉ là chiếc ba lô trên vai, ngày đầu tiên đến đảo trông chị như một nữ thanh niên xung phong rắn rỏi, hoạt bát hơn là một cô giáo thùy mị, dịu dàng.

Truyện ngắn: Sự tích hoa xuyến chi

Đầu hạ, quả đồi lại được tô điểm thêm bằng những bông hoa xuyến chi bé nhỏ, tươi tắn. Những đêm trăng, trai, gái làng tôi lại ra đó hò hẹn. Anh Hòa cũng lấy hết can đảm để nói thật lòng mình với chị, rồi chị nhận lời yêu anh cũng trên quả đồi ngập đầy hoa xuyến chi.

Truyện ngắn: Đuổi nhau

Tôi đến tìm Vũ vào cuối chiều. Ông bảo vệ già nheo mắt nhìn tôi dò hỏi. Tôi nói tên anh. Ông bảo vệ khoát tay: “Về lâu rồi! Đón con!”. Tôi thở dài. Vậy mà sáng nay, anh nhắn tin hẹn sẽ cùng tôi ra ngoại ô ăn tối.

Truyện ngắn: Cam chịu

Đêm nay trăng tròn. Bầu trời có nhiều đám mây, vầng trăng cứ lúc ẩn lúc hiện khiến cho đêm thêm huyền ảo. Tôi ngồi ở lan can nhà nhìn vầng trăng đang trôi trong mây. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng Hường cũng đang ngồi đâu đó ngắm ánh trăng. Có thể Hường ngắm ánh trăng để nghĩ về quá khứ và sắp đặt cho tương lai cuộc sống của mình. Ngắm để hy vọng ngày về ánh trăng sẽ chiếu vọng vào căn nhà trên tầng cao chung cư của mình hay có thể là mãi mãi Hường sẽ không trở lại?

Truyện ngắn: Mai con sẽ về với mẹ

Tiếng mẹ thều thào, nặng trĩu, rời rạc như muốn nói với tôi điều gì nhưng tôi không thể nào nghe rõ. Nắng chiều chiếu qua khung cửa kính bệnh viện hắt lên khuôn mặt mẹ thứ ánh sáng vàng vọt hằn rõ vết nhăn thời gian trên đôi má gầy gò khiến lòng tôi như có triệu mũi kim châm.

Truyện ngắn: Rau muống biển

Nơi tôi ở là một làng chài ven biển. Tôi sinh ra đã thấy biển trên đời, ấu thơ nơi tôi lớn là những ngày tôi chạy dọc hoài theo những triền cát nghe sóng vỗ vào lòng...
Top