banner 728x90

Truyện ngắn: Bài học làm mẹ

04/06/2024 Lượt xem: 2373

Từ xưa, tôi đã không thích trẻ con. Bọn trẻ con mũi dãi lòng thòng, ăn vô ọe ra, bày biện quăng vãi đồ chơi khắp nhà. Mấy đứa cháu kêu tôi bằng dì thường bị quát vì dám tự tiện vô phòng tôi, đái dầm lên giường tôi.

Mấy đứa nhóc mỗi lần về ngoại chơi sợ dì Út như sợ cọp. Tôi đã nghĩ, nếu lấy chồng, tôi sẽ chậm thiệt chậm mới có con, mà cũng có một đứa, cho xong nghĩa vụ là thôi!

Vậy mà chẳng ai ngờ, giờ đây, tôi chưa lấy chồng mà đã có con, lại một mình nuôi con, không cần cha đứa trẻ! Căn phòng thời con gái nay thơm mùi sữa hoi hoi, cái mùi đặc trưng của trẻ nhỏ. Cha tôi nghiêm khắc là thế, sau bao nhiêu trận đòn, bao nhiêu lời chửi mắng, có lúc tuyên bố từ mặt tôi, cuối cùng cũng đã mềm lòng trước đôi mắt đen trong veo và đôi tay bé xíu của bé con, đã ẵm cháu vào lòng, dù còn ngượng nghịu.

Nghĩ cũng lạ kỳ. Tôi, xét cho cùng, là một đứa con gái ích kỷ. Từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều vì là út trong nhà, lớn lên học đại học, có bạn trai, yêu là yêu vậy thôi, chứ tình cảm của tôi với Bảo cũng chẳng sâu sắc mấy. Coi thường tất cả các loại quy tắc, ngăn cấm, tôi và Bảo đã bước qua giới hạn. Đến lúc Bảo tái xanh tái mét mặt mày nghe tôi thông báo có thai, tôi mới thấy mình “yêu lầm” một kẻ bản lĩnh non nớt và cũng ích kỷ không thua kém mình. Thế là một lầm, hai ba lỡ. Quyết định giữ lại cái thai lúc ấy đối với tôi cũng là một quyết định ngông nghênh, bất cần. Tôi không cần một kẻ làm cha hèn yếu như vậy, tôi cũng chẳng cần biết ai nghĩ gì về mình, tôi làm tôi chịu, vậy thôi.

Chín tháng trời mang nặng đẻ đau, tôi mới hiểu được phần nào nỗi buồn trong mắt mẹ. Tôi nghe con đạp từng cái trong bụng mình, tự xoa bàn tay lên lớp da bụng căng cứng, tự ngồi bật dậy giữa đêm vì những cơn chuột rút co quắp bắp thịt đau trào nước mắt.

Tôi tự đi rót nước cho mình, trở nghiêng cái bụng tròn, xoay ngang xoay dọc trên giường, tự lấy gối kê dỗ mình ngủ đi cho con trong bụng cũng được ngủ…

Thật lạ, tôi biết mình yêu con gấp trăm ngàn lần tình yêu dành cho cha nó, và tôi cũng hiểu con yêu tôi bằng máu thịt, bằng từng nhịp tim, bằng từng mạch máu… gắn bó thiết tha. Người ta cần phải yêu thương ai đó, và được một ai đó yêu thương, rồi thông qua đó mà học cách yêu thương chính bản thân mình. Có lẽ, với một đứa con gái nông nổi và ích kỷ như tôi, chỉ có con mới có thể dạy tôi bài học yêu thương ấy.

Bây giờ, con tôi đã hơn bảy tháng tuổi. Buổi sáng, khi tôi chuẩn bị đi làm, bà ngoại ẵm bé ra phơi nắng ngoài đầu xóm. Trái ngược với mọi suy nghĩ tưởng tượng của tôi, mẹ tôi không xấu hổ, không giấu diếm. Bà say mê đứa trẻ hơn mọi thứ trên đời.

Hôm qua, tôi đi làm về, nghe nói ông bà nội của bé đến nhà thăm, có ý muốn tôi và Bảo cưới nhau cho ông bà nhận cháu. Người lớn từng trải, có khi quá khắt khe rồi mới biết mình phải rộng lượng, nếu không muốn mất mát quá nhiều. Ba mẹ Bảo từng gọi tôi là đứa con gái không nên nết, chẳng biết làm gì, ích kỷ, vô dụng. Chẳng có điều nào trong số đó là sai cả: tôi đã từng là một đứa con gái như thế.

Nhưng bây giờ đã khác, rất khác. Cái khác bắt đầu từ chỗ tôi đã thực sự biết yêu thương, yêu con, yêu cha, yêu mẹ. Cái khác cũng bắt đầu từ chỗ tôi không còn yêu Bảo nữa, ràng buộc với nhau làm gì.

Vậy đấy, con trai tôi - gia tài yêu thương quý giá mà cuộc đời đã trao tặng cho tôi.

Thu Hương

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Áp thấp tan, ngày mai trời lại nắng

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Truyện ngắn: Chuyện đàn bà

Ngày nào cũng vậy, sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng thì Tư Lý đã có mặt ở chợ huyện. Tư Lý làm nghề bán chuối hơn ba năm nay và anh bán hàng rất có duyên. Khách hàng hễ đã mua chuối của anh một lần là lần sau lại muốn mua tiếp. Lý do đơn giản là giá rất rẻ. Anh thường mua tận gốc và bán tận chợ. Thường thì lúc các nhánh chuối được xếp ngay ngắn cũng là lúc bà con tụ lại. Ở đây, người dân đi chợ rất sớm, họ mua bán xong còn về làm nương rẫy.

Truyện ngắn: Trở về nơi ấy đảo xa

Hành trang chỉ là chiếc ba lô trên vai, ngày đầu tiên đến đảo trông chị như một nữ thanh niên xung phong rắn rỏi, hoạt bát hơn là một cô giáo thùy mị, dịu dàng.

Truyện ngắn: Sự tích hoa xuyến chi

Đầu hạ, quả đồi lại được tô điểm thêm bằng những bông hoa xuyến chi bé nhỏ, tươi tắn. Những đêm trăng, trai, gái làng tôi lại ra đó hò hẹn. Anh Hòa cũng lấy hết can đảm để nói thật lòng mình với chị, rồi chị nhận lời yêu anh cũng trên quả đồi ngập đầy hoa xuyến chi.

Truyện ngắn: Đuổi nhau

Tôi đến tìm Vũ vào cuối chiều. Ông bảo vệ già nheo mắt nhìn tôi dò hỏi. Tôi nói tên anh. Ông bảo vệ khoát tay: “Về lâu rồi! Đón con!”. Tôi thở dài. Vậy mà sáng nay, anh nhắn tin hẹn sẽ cùng tôi ra ngoại ô ăn tối.

Truyện ngắn: Cam chịu

Đêm nay trăng tròn. Bầu trời có nhiều đám mây, vầng trăng cứ lúc ẩn lúc hiện khiến cho đêm thêm huyền ảo. Tôi ngồi ở lan can nhà nhìn vầng trăng đang trôi trong mây. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng Hường cũng đang ngồi đâu đó ngắm ánh trăng. Có thể Hường ngắm ánh trăng để nghĩ về quá khứ và sắp đặt cho tương lai cuộc sống của mình. Ngắm để hy vọng ngày về ánh trăng sẽ chiếu vọng vào căn nhà trên tầng cao chung cư của mình hay có thể là mãi mãi Hường sẽ không trở lại?

Truyện ngắn: Mai con sẽ về với mẹ

Tiếng mẹ thều thào, nặng trĩu, rời rạc như muốn nói với tôi điều gì nhưng tôi không thể nào nghe rõ. Nắng chiều chiếu qua khung cửa kính bệnh viện hắt lên khuôn mặt mẹ thứ ánh sáng vàng vọt hằn rõ vết nhăn thời gian trên đôi má gầy gò khiến lòng tôi như có triệu mũi kim châm.

Truyện ngắn: Rau muống biển

Nơi tôi ở là một làng chài ven biển. Tôi sinh ra đã thấy biển trên đời, ấu thơ nơi tôi lớn là những ngày tôi chạy dọc hoài theo những triền cát nghe sóng vỗ vào lòng...
Top