banner 728x90

Ghi chép: Cậu đã về đoàn tụ với gia đình

30/09/2024 Lượt xem: 2440

Bao nhiêu năm nay, kể từ ngày cậu Tư hy sinh, tất niên năm nào của gia đình tôi cũng rơi vào ngày 29 Tết, từ thuở ông bà ngoại còn sống cho đến giờ mẹ tiếp nối. Bởi đó là ngày giỗ của cậu Tư, như mẹ nói thì “lấy tất niên làm giỗ”. Với riêng mẹ, tất niên năm nay trở nên thiêng liêng hơn, ý nghĩa hơn, bởi sau mấy mươi năm nằm lại ở tận nước bạn Lào xa xôi, nay cậu đã được về với vùng đất mẹ, về với quê hương thân yêu, với gia đình ấm cúng của mình.

Làm mâm cơm, cúng kiếng xong, mẹ bảo chúng tôi mở máy tính để xem lại những hình ảnh, thước phim được các cậu quay và sao chép cho mỗi người một đĩa về cái ngày làm lễ truy điệu và an táng cậu ở nghĩa trang của dòng họ ở quê. Xem mà nước mắt mẹ cứ thế trào ra. Giọt nước mắt như giải tỏa bao ẩn ức, nỗi niềm. Gần 70 chục tuổi, ngoại mất sớm, thế nên mẹ - người chị cả mà cũng tựa như người mẹ của 5 đứa em trai. Ở tuối ấy, những nỗi lo toan gia đình và những đứa em đã vợi đi nhiều, chỉ có niềm mong mỏi tìm được mộ cậu Tư chẳng thể nguôi ngoai. Những năm đầu 70, cùng với nhiều người lính tình nguyện Việt Nam khác, cậu hăng hái lên đường tham gia chiến đấu tại Lào. Chỉ có điều, không ai trong gia đình nghĩ rằng sẽ phải xa cậu mãi mãi, bởi chỉ 2 năm sau khi sang chiến trường nước bạn, cậu đã hy sinh khi mới 18 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ. Đó là một nỗi mất mát lớn cho cả nhà. Nỗi mất mát ấy cứ dằn vặt mọi người hơn khi cậu không được an nghỉ tại quê hương mình. Cho đến khi qua đời, ông bà ngoại vẫn chưa trọn tâm nguyện tìm được mộ cậu. Trước khi mất, điều mong mỏi nhất của ngoại khi nói với mẹ và các cậu là cố gắng tìm thấy cậu Tư, đưa cậu trở về. Trong ba mươi mấy năm đằng đẵng ấy, mẹ và các cậu không ngừng việc tìm kiếm mộ cậu Tư bằng mọi cách nhưng đều vô vọng.

Giờ thì mẹ đã an lòng với niềm mong mỏi khi còn sống của ngoại là tìm được mộ cậu, đưa về an nghỉ tại quê hương. Mỗi hình ảnh, thước phim như chầm chậm tái hiện một ngày tháng 5. Một buổi tối, mẹ mừng đến rơi nước mắt khi cậu Ba báo tin đã tìm thấy mộ cậu Tư và nói ngày giờ cả 4 chị em lên đường ra Quảng Trị đưa cậu về quê hương sau bao năm xa cách. “Thế là tìm thấy em tôi rồi” - Khi đó mẹ đã thốt lên như thế.

Đợt ấy, nước bạn Lào đã tìm kiếm, phát hiện và quy tập mấy mươi bộ hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện Việt Nam hy sinh ở Lào, sau đó bàn giao cho tỉnh Quảng Trị để tổ chức lễ truy điệu, an táng long trọng. Thật may mắn, một người đồng đội cũ của cậu cũng dự lễ truy điệu hôm ấy. Sau khi xác minh, ông đã cho người đến tận quê báo tin rồi hướng dẫn các thủ tục để mấy chị em chia nhau liên hệ, xác minh. Nhờ vậy, chuyến đi của mẹ và các cậu không gặp chút trở ngại nào. Bởi cậu là liệt sĩ duy nhất trong số 26 hài cốt đã xác định được danh tính và quê quán, thủ tục đầy đủ và được địa phương bàn giao hài cốt cho người thân đưa về quê an táng ngay trong hôm ấy.

Khi cả nhà quây quần bên bàn ăn, mẹ mới nói với chúng tôi rằng, trước đó mẹ đã nằm mơ tìm thấy mộ cậu Tư. Đó như một điềm báo thì phải, nhưng mẹ không dám nói trước.

Tôi chẳng biết có thực mẹ đã nằm mơ như thế hay đó chỉ là ý nghĩ luôn thường trực trong tâm tưởng mẹ bao nhiêu năm đằng đẵng. Nhưng chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, bởi niềm mong ước cuối đời của mẹ và các cậu đã được vẹn toàn. Để Tết này sẽ là cái Tết đoàn viên nhất, viên mãn nhất trong đời mẹ và các cậu. Và rồi đều đặn mỗi năm, mẹ sẽ lại lấy bữa tất niên 29 Tết làm giỗ như một cách để con cháu nhớ mãi ngày thiêng liêng ấy - Cái ngày một người thân trong gia đình đã ngã xuống vì một lý tưởng cao cả.

Phúc Nguyên

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Phóng sự: Tôi đi hớt tóc… đêm (Tác giả Đào Quốc Thịnh)

Hớt tóc là một dịch vụ không thể thiếu trong đời sống xã hội. Bất kể bạn là ai, bạn làm nghề gì, giàu hay nghèo, tóc bạn ngắn hay dài, thưa hay mau, mọc nhanh hay mọc chậm… Nhưng nếu bạn là đàn ông thì một tháng ít nhất một lần, bạn phải tìm đến tiệm hớt tóc. Đó là chưa kể những lần bạn đến chỉ để cạo mặt, lấy ráy tai, mát xa mặt, nhuộm tóc hay gội đầu.

Truyện ngắn: Về quê

Thằng Lộc khóc như đứa trẻ lên 3, nhất quyết không theo mẹ về thành phố. Ở quê thích quá với đủ thứ trò vui chơi, khám phá mà đám trẻ thành phố tìm đâu cho ra! - Con chơi với nội cả tháng rồi, giờ phải về chuẩn bị đi học chứ - mẹ Lộc ra vẻ năn nỉ!

Truyện ngắn: Sắc màu qua ô cửa sổ

Lúc mới vào công ty, tôi không mấy thiện cảm với chị Thoa ở phòng kế hoạch. Chị còn trẻ nhưng lúc nào trông cũng nghiêm nghị, chẳng mấy khi cười. Lúc nào cũng thấy chị vội vã, tất bật. Nghe tôi thắc mắc, anh trưởng phòng tên Thành tỏ vẻ đăm chiêu:

Truyện ngắn: Má tôi

Nhà chỉ có một mình tôi được học cấp 3. Trường cách nhà gần 15km, tôi đi học bằng chiếc xe đạp cà tàng. Nhà nghèo nên ngoài bộ đồng phục, tôi chẳng có thứ gì, không quần jeans, áo thun, không một xu dính túi. Mỗi lần xin mẹ tiền mua một quyển sách tham khảo cũng chẳng có. Tôi hay khóc khi vừa cầm vở vừa lùa một đàn bò vào chân núi. Chăn bò, kiếm củi, cấy, cắt cỏ… nói chung những công việc nhà nông thì tôi rất rành.

Truyện ngắn: Hạnh phúc không đến nhiều lần trong đời người

Khác với chợ ở thành phố, chợ quê thường họp ven sông hay dưới bóng mát của tán đa, tán gạo đình làng. Mưa nắng gì cũng thế, nhưng mưa thì có tranh tre nứa lá che chắn, trông luộm thuộm nhưng hàng hóa bày bán cũng ngăn nắp, gọn gàng. Mùa nào thức ấy. Mùa xuân có cải ngọt, xà lách, dền… Mùa hè có rau muống, mồng tơi, sen, mướp đắng… Mùa thu có nhiều loại quả. Mùa đông có bắp cải, su hào, kiệu, bí, gừng.

Truyện ngắn: Dự án du lịch

Sáng Chủ nhật, nhà Mây có khách: Một người đàn ông trẻ mặc veston đen, sơ mi sọc xanh, đi xe Camry. Trông anh ta chững chạc và lịch sự như đi dự hội thảo - Mây nghĩ. Người đàn ông nhìn Mây với ánh mắt thân thiện: “Mây không nhớ mình sao? Sơn đây!”. “Ôi Sơn! Trời ơi! Đúng là Sơn rồi!” - Mây kêu lên, ngạc nhiên đến thảng thốt.

Truyện ngắn: Xóm lưới nơi đảo xa

Biển mùa này rực nắng. Sóng lăn tăn, lấp lánh từng lượn đuổi xô, oạp khẽ vào bờ cát trắng. Xa, ngực biển xanh thẫm, vồng cao. Trời cũng vồng cao, thẳm xanh. Xa hơn, trời thấp xuống, biển cao lên, nhập thành một lằn ngang duy nhất. Trên cái lằn ngang mong manh ấy, thi thoảng hiện ra chấm đen nhỏ xíu của một con tàu. Hiện rồi biến mất, chẳng con tàu nào có ý định đến gần đảo hơn…

Truyện ngắn: Anh sẽ chờ em

Sau khi tốt nghiệp ngành Nuôi trồng thủy sản, Vi quyết định về làm việc tại Tràm Chim ở tỉnh Đồng Tháp. Ai cũng ngạc nhiên, hỏi: “Sao Vi có thể rời bỏ Vũng Tàu để đến một nơi xa lắc xa lơ vậy?”. Vi trả lời đơn giản: “Vì nơi ấy có những buổi bình minh xôn xao tiếng chim”. Thật ra, còn một lý do khác mà Vi chưa thể nói…
Top