banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Hãy biết yêu quý trái tim mình

28/05/2024 Lượt xem: 2387

Thuở nhỏ tôi là một đứa bé nóng tính, ngang bướng và nổi tiếng khóc dai. Mẹ tôi cho rằng đó là do di chứng của nhiều lần tôi bị sốt cao lên cơn co giật nhưng ba tôi thì bảo là do mẹ tôi nuông chiều. Tôi thường bị ba đánh đòn vì không chịu nổi tiếng khóc rấm rứt và dai dẳng của tôi nhưng càng đánh tôi càng đổ lì.

Đến khi đi học, tôi nổi tiếng vì hay gây gổ với bạn. Bất cứ chuyện gì không vừa ý là sẵn sàng cãi nhau đến đỏ mặt tía tai. Nhiều thầy cô giáo không thích nhưng do tôi học giỏi, thường giữ vị trí đầu lớp nên thầy cô cũng châm chước. Gieo tính cách, gặt số phận, ra trường cái tính thẳng thắn và ngang bướng, pha thêm chút tự phụ khiến tôi nhiều phen lên bãi xuống ghềnh. Người hiểu tôi thì ít, người không ưa thì nhiều. Tôi thuyên chuyển công tác nhiều nơi, nơi nào tôi cũng gặt hái được chút thành công ban đầu, rồi sau đó tất cả đổ sông, đổ biển, do tôi không kềm được cái tính nóng nảy của mình.

Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi thất bại, chúng tôi chưa kịp có con đã chia tay. Lý do lớn nhất là không hợp nhau, cả hai cùng nóng tính và cùng quá thẳng thắn, lại chẳng ai muốn bị ai khuất phục. Vài mối tình sau đó cũng không đi đến đâu. Tôi bị rơi vào trạng thái bất thường, khi thì trầm uất, khi thì hưng phấn một thời gian khá dài cho đến khi tôi gặp lại anh, là người thầy học cũ. Năm học 12, có một biến động lớn với lớp tôi. Cô giáo chủ nhiệm bệnh đột ngột và qua đời khi chỉ còn hai tháng là đến kỳ thi tốt nghiệp. Khi đó, anh vừa tốt nghiệp về nhận công tác ở trường và được phân công chủ nhiệm lớp tôi. Thú thật hồi ấy tôi có nhiều sốc nổi và tự phụ. Đôi lần tôi gân cổ cãi lại anh để sau đó phải về nhà khóc rấm rứt vì bị điểm thấp do lỗi hạnh kiểm.

Những ngày tháng cuối năm học ấy rồi cũng qua mau, tất cả trở thành kỷ niệm và tôi mau chóng quên đi. Thế nhưng, anh vẫn còn nhớ và kể lại cho tôi những chuyện mà tôi tưởng như không phải do mình gây ra. Khi đã thân nhau hơn, anh thường phân tích cho tôi thấy những nhược điểm của mình và giúp tôi khắc phục. Nóng tính thường gây ra nhiều lỗi lầm - đó là điều tôi nhận ra đầu tiên. Anh còn giải thích với tôi về trạng thái của cơ thể khi một người không biết tự kềm chế: đó là hiện tượng nóng bừng mặt, tim đập loạn nhịp và cái đầu không thể kiểm soát được hành vi và lời nói. Anh nói với tôi: “Trái tim là món quà quý nhất, không gì sánh được, mà Thượng Đế ban tặng cho con người. Hãy biết yêu quý trái tim của mình. 24 giờ trong một ngày trái tim luôn phải làm việc. Khi mình ngủ trái tim vẫn phải hoạt động để giúp mình ngủ ngon. Khi mình nóng giận, trái tim vốn đã làm việc rất nhiều lại phải tăng thêm cường độ làm việc. Những nóng giận vô cớ sẽ khiến trái tim luôn bị mỏi mệt. Mỗi khi gặp buồn phiền, em hãy cố gắng tự hỏi: chuyện đó có đáng làm cho trái tim của mình mệt mỏi không, rồi em sẽ biết kìm chế”.

Tôi chưa kịp thực hiện điều anh nói thì anh đã vĩnh viễn xa tôi. Trong một lần đi kiểm tra các trường học ở đảo, thuyền anh gặp tai nạn và người ta không thể cứu được anh. Người ta nói: “Người sống vuốt mắt người chết, nhưng người chết lại mở mắt cho người sống” đúng vào trường hợp của tôi. Cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn sau đó. Tôi trầm tĩnh hơn, biết suy xét, biết nhìn lại mình hơn, cũng như biết chịu đựng và biết bao dung hơn. Giờ đây, tôi đã có một gia đình với một người chồng bình thường, cũng có những khuyết điểm như bao người đàn ông khác và có hai đứa con lúc nào cũng có thể làm cho tôi mỏi mệt.

Nhưng, tôi hạnh phúc vì biết bỏ qua, biết hy sinh, tha thứ. Những khi gặp muộn phiền, tôi lại nhớ đến anh: “Việc đó có đáng làm cho trái tim của mình mệt mỏi hay không?”. Tôi tự hỏi câu ấy nhiều lần và đã tự chủ được. Cũng có khi không kìm chế được, liền sau đó tôi nghĩ lại và lắng nghe nhịp đập trái tim. Những tiếng thình thịch bất thường trong lồng ngực như trách cứ tôi một lần nữa đã không biết yêu quý trái tim của mình.

Quốc Thịnh

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Áp thấp tan, ngày mai trời lại nắng

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Truyện ngắn: Chuyện đàn bà

Ngày nào cũng vậy, sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng thì Tư Lý đã có mặt ở chợ huyện. Tư Lý làm nghề bán chuối hơn ba năm nay và anh bán hàng rất có duyên. Khách hàng hễ đã mua chuối của anh một lần là lần sau lại muốn mua tiếp. Lý do đơn giản là giá rất rẻ. Anh thường mua tận gốc và bán tận chợ. Thường thì lúc các nhánh chuối được xếp ngay ngắn cũng là lúc bà con tụ lại. Ở đây, người dân đi chợ rất sớm, họ mua bán xong còn về làm nương rẫy.

Truyện ngắn: Trở về nơi ấy đảo xa

Hành trang chỉ là chiếc ba lô trên vai, ngày đầu tiên đến đảo trông chị như một nữ thanh niên xung phong rắn rỏi, hoạt bát hơn là một cô giáo thùy mị, dịu dàng.

Truyện ngắn: Sự tích hoa xuyến chi

Đầu hạ, quả đồi lại được tô điểm thêm bằng những bông hoa xuyến chi bé nhỏ, tươi tắn. Những đêm trăng, trai, gái làng tôi lại ra đó hò hẹn. Anh Hòa cũng lấy hết can đảm để nói thật lòng mình với chị, rồi chị nhận lời yêu anh cũng trên quả đồi ngập đầy hoa xuyến chi.

Truyện ngắn: Đuổi nhau

Tôi đến tìm Vũ vào cuối chiều. Ông bảo vệ già nheo mắt nhìn tôi dò hỏi. Tôi nói tên anh. Ông bảo vệ khoát tay: “Về lâu rồi! Đón con!”. Tôi thở dài. Vậy mà sáng nay, anh nhắn tin hẹn sẽ cùng tôi ra ngoại ô ăn tối.

Truyện ngắn: Cam chịu

Đêm nay trăng tròn. Bầu trời có nhiều đám mây, vầng trăng cứ lúc ẩn lúc hiện khiến cho đêm thêm huyền ảo. Tôi ngồi ở lan can nhà nhìn vầng trăng đang trôi trong mây. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng Hường cũng đang ngồi đâu đó ngắm ánh trăng. Có thể Hường ngắm ánh trăng để nghĩ về quá khứ và sắp đặt cho tương lai cuộc sống của mình. Ngắm để hy vọng ngày về ánh trăng sẽ chiếu vọng vào căn nhà trên tầng cao chung cư của mình hay có thể là mãi mãi Hường sẽ không trở lại?

Truyện ngắn: Mai con sẽ về với mẹ

Tiếng mẹ thều thào, nặng trĩu, rời rạc như muốn nói với tôi điều gì nhưng tôi không thể nào nghe rõ. Nắng chiều chiếu qua khung cửa kính bệnh viện hắt lên khuôn mặt mẹ thứ ánh sáng vàng vọt hằn rõ vết nhăn thời gian trên đôi má gầy gò khiến lòng tôi như có triệu mũi kim châm.

Truyện ngắn: Rau muống biển

Nơi tôi ở là một làng chài ven biển. Tôi sinh ra đã thấy biển trên đời, ấu thơ nơi tôi lớn là những ngày tôi chạy dọc hoài theo những triền cát nghe sóng vỗ vào lòng...
Top