banner 728x90

Truyện ngắn ÔNG TÔI

11/04/2024 Lượt xem: 5919

        Nhà ông tôi to và đẹp nhất nhì ở thành phố. Ông tôi là tiến sĩ, hiện là giám đốc một nhà máy lớn.

        Một buổi sáng mùa đông lạnh buốt, mưa phủ kín từng nóc nhà. Tôi trùm chăn bông ngồi xem ti vi ở nhà ông, chợt có tiếng ngõ cửa. Tôi vội chạy ra mở cửa, trước mắt tôi: Một cậu bé ăn mày.

        Chiếc áo mỏng sờn rách, ướt sũng nước mưa, dính chặt vào tấm thân gầy gò của cậu bé. Tay run run, cậu bé chìa chiếc nón rách trước mặt tôi:

        - Cho cháu xin bát cơm.

        Tôi chăm chú nhìn cậu bé, lưỡng lự rồi nói:

        - Nhà không có gì đâu, đi đi!

        Cánh cửa vừa được khép lại thì cũng là lúc ông tôi từ nhà dưới đi lên. Ông gọi cậu bé ăn mày vào nhà, cởi quần áo rồi lau khô người cho cậu ta. Ông lấy bộ quần áo cũ, nhưng vẫn còn lành lặn của ông đưa cho cậu bé ăn mày mặc. Chiếc bánh mì, phần ăn sáng của ông cũng được nhường cho cậu bé. Ông nói:

        - Cháu ăn đi, và đợi khi nào tạnh mưa hãy đi.

        Cậu bé khép nép trong bộ quần áo rộng thùng thình nhìn ông tôi với ánh mắt biết ơn và ngồi ăn một cách ngon lành.

        Mưa đã tạnh hẳn, cậu bé chào ông tôi rồi lầm lũi đi tiếp. Như sực nhớ ra, ông vội lấy chiếc áo mưa chạy theo đưa nốt cho cậu bé. Khi bóng cậu bé ăn mày đã khuất hẳn, tôi gắt lên với ông:

        - Ông cho nó áo mưa thì mai lấy gì mà đi làm?

        - Mai ông sẽ mua cái khác cháu ạ!

        Ông cười hiền lành, trả lời.

        - Nhưng nhà mình đã phải giàu có gì đâu mà ông cho nó nhiều thế!

        Khuôn mặt ông tôi bỗng buồn hẳn xuống, giọng trầm trầm ông nói với tôi:

        - Một miếng khi đói bằng một gói khi no. Cháu còn bé nên chưa biết đấy thôi. Ông mồ côi cả bố lẫn mẹ từ khi còn nhỏ và cũng phải đi xin ăn như cậu bé này….

        Ông may mắn hơn vì được hai cụ không có con nhận ông làm con nuôi, cho ăn học tử tế nên bây giờ mới được như thế này đấy cháu ạ! Cái nhà này chính là nhà của hai cụ để lại cho ông đấy!

        Tôi nhìn ra cửa, nơi cậu bé ăn mày đứng, tay run run chìa chiếc nón rách xin ăn và tưởng tượng ra cảnh ông tôi ngày bé. Nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra….

(Truyện ngắn viết cho thiếu nhi của tác giả Đào Quôc Thịnh)

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Đi câu

Nghỉ hè, nó được về quê chơi ít hôm. Thấy hai thằng cạnh nhà cũng bằng tuổi nó đi câu cá, nó xin đi theo. Biết nó là con gái thành phố, chưa quen câu cá, một thằng tuyên bố:

Truyện ngắn: Chuyện hôn nhân của má và tôi

Từ tòa án, chị dông xe về thẳng nhà ba má. Mới đến cổng, thấy ba má ngồi ngoài thềm, chị ào ào: “Xong hết rồi, tòa cho ly hôn, tuyên sắp nhỏ ở với con”. Thấy ba má không nói năng gì, chỉ có tiếng thở dài, chị tiếp: “Ba đừng giận, má đừng trách, tội nghiệp con. Đường hôn nhân của con ngắn quá, đâu như ba má, rộng thênh, thẳng tắp, cứ thế mà đi”. Má nhìn chị lắc đầu, vu vơ: “Thẳng đâu mà thẳng, rộng đâu mà rộng, bây”.

Câu chuyện gia đình: Vô tâm hay vô ý

Nói năng thận trọng, chín chắn trong giao tiếp là đều cần thiết đối với tất cả mọi người. Tuy nhiên, hầu hết mọi người chỉ chú trọng đến điều này khi quan hệ tiếp xúc ở cơ quan, trong công việc hay ở chỗ đông người… mà ít khi được chú ý trong quan hệ sinh hoạt gia đình. Chính vì vậy, đôi khi chỉ vì những câu nói vô tình mà làm cho mối quan hệ gia đình trở nên rắc rối, phức tạp, hiểu lầm nhau, dẫn đến những trận xung đột không đáng có trong cuộc sống vợ chồng.

Đề thi thử tuyển sinh vào lớp 10 (lần 2) môn Ngữ văn

Tỉnh Ninh Bình: Đề thi thử tuyển sinh vào lớp 10 môn Ngữ văn trường THCS Thi Sơn

Hướng dẫn chấm đề kiểm tra chất lượng học sinh giỏi cấp huyện môn ngữ văn lớp 8 của tỉnh Bắc Giang

Tỉnh Bắc Giang: Đề kiểm tra chất lượng học sinh giỏi cấp huyện môn ngữ văn lớp 8

Đề thi học sinh giỏi lớp 9 môn ngữ văn tỉnh Bắc Ninh

Tỉnh Bắc Ninh: Đề thi học sinh giỏi lớp 9 môn ngữ văn, năm học 2024-2025

Đề kiểm tra chất lượng học sinh giỏi tỉnh Phú Thọ

Tỉnh Phú Thọ: Đề kiểm tra chất lượng học sinh giỏi môn Ngữ Văn 9, năm học 2024-2025
Top