banner 728x90

Truyện ngắn: Tuổi hai mươi của chúng tôi ngày ấy

25/02/2025 Lượt xem: 2686

Thời chiến tranh, lính miền Bắc hầu hết là có học, chí ít cũng xong cấp 2, tương đương với lớp 9 bây giờ. Đại đội cối pháo của mình được coi là đơn vị hỏa lực mạnh, con cưng của Trung đoàn, vào đó phải biết sin, cos, tang, cotang... để tính toán trước khi bắn, nên lính được lựa chọn rất kỹ, ít nhất phải xong cấp 3 mới cho vào. Thế mà trời ơi, không biết làm sao lại có một người học 3 năm chưa xong lớp 6 lọt vô đây. Hắn tên là Nguyễn Văn Thời.

Văn Thời. chất phác đến cục mịch, người như cây nấm, da đen như khúc gỗ cháy, lại còn xấu trai. Nhưng ở nhân gian này ai thiếu cái này thì trời bù cho cái khác, bởi vậy cậu ta có sức khỏe phi thường và một trí nhớ có thể gọi là “siêu phàm” về ba cái chuyện tào lao. Mỗi khi hành quân bộ, đi mấy chục cây số, vai vác cái mâm pháo nặng, khẩu súng trường K44 dài ngoẳng, ba lô cá nhân nhiều túi cóc to đùng lại còn chèn thêm chiếu cói mùng mền, dăm ba cái thau, xô của tiểu đội mà cũng chưa xi nhê gì với hắn, gặp ai yếu hay kêu rên hắn còn mang giúp ba lô cho vài chặng. Những lần như thế, nhìn hắn ai cũng nể phục và tỏ tình thương mến thương bằng phong lương khô 701. Chưa hết, Văn Thời còn có khiếu diễn xuất khi kể chuyện khá đặc biệt, ai kể tiếu lâm hợp nhĩ là hắn nhớ như in, kể cả có lẫn vài tiếng Tây, Tàu, Nga, triết lý Nho, sau đó hắn xào nấu chế biến ra chuyện của hắn. Mà chuyện của hắn nghe qua thì dân dã, ngấm vào thì thâm nho, lại biết chọn cách thọc lét đúng chỗ làm cho anh em cười bò lăn, còn hắn thì cái môi trề ra, mặt ngơ ngác lạnh tanh như thể nghe chuyện của ai đó chứ không phải của mình. Hôm nào vắng Văn Thời là anh em ngơ ngẩn buồn, dù mấy “nhà trí thức” chen vô lấp chỗ trống nhưng nghe nhạt òm. Đời lính gian khổ, chuyện tiếu lâm là liều thuốc khỏe, không có nó thì không còn là lính nữa, nhưng kể hay như Văn Thời thì mình chỉ thấy có một. Khi xa đơn vị vô Nam, mình còn ôm theo một kho tàng chuyện tếu của hắn, nhưng không biết kể làm sao cho người ta cười được.

Khoảng hai mươi năm sau, một lần có dịp về quê, gặp lại bạn cùng đơn vị cũ thì nghe tin Văn Thời đã hy sinh bên Lào. Cậu ta ngày làm lính, tối làm học trò, rồi tốt nghiệp cấp 3, lên sĩ quan, rồi làm đại phó, chuyển về đơn vị khác trực tiếp chiến đấu và được coi là “hùm xám” của đơn vị, đánh suốt mấy ngày mấy đêm liền không thấy mệt. Trong một trận đánh phối hợp với quân Phathet, cậu ấy đã chỉ huy đơn vị Việt đánh nghi binh để bạn thoát ra khỏi vòng vây thì lọt vào ổ phục kích khác, Văn Thời bị trúng mìn claymo và hy sinh.

Hôm mình về quê, dành hẳn một ngày tìm đến bạn cũ cùng đơn vị. Đề tài gì cũng xoay quanh Văn Thời rồi cả bọn rủ nhau về quê thắp nhang cho hắn. Đứng trước di ảnh, vẫn như thấy mắt hắn nheo nheo, cái môi trề xệch ra như hỏi chúng mày có muốn nghe tao kể tiếp không?!

Chuyện lính chiến của chúng tôi thời đó hồn nhiên như tuổi hai mươi. Tôi chợt nhớ một câu thơ, nhưng quên tác giả:

“Vui vẻ chết như cày xong thửa ruộng…”

Phúc Nguyên

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Ngày ấy…đâu rồi

Mỗi năm, sau ngày 23-10 âm lịch, chuồn chuồn bắt đầu tung cánh bay thiệt cao giữa tầng trời xanh thẳm, hoa bìm bìm nở trắng cả bến sông, cò, vạc, bói cá, bồ nông tìm về đậu đầy trên bụi tre cao vút, có nghĩa là trận lụt cuối cùng đã theo nguồn ra biển bạc, để lại hai bên bờ lớp bùn non nứt nẻ, khô sần như đồng ruộng vào mùa hạn. Đó cũng là lúc tôm tép trong hang chui ra đẻ con, đỏ rực khúc sông quê. Ba lôi mấy cái nơm nhuộm đầy muội khói trên chái bếp, ngâm dưới bến sông, kỳ cọ cho sạch.

Lưu bút: Mùa hoa phượng

Khi con ve sầu cất cao giọng hát báo hiệu những “chùm hoa nắng” đang trải dài trên khắp miền quê hương cũng là lúc những chiếc áo trắng sân trường bịn rịn chia tay bạn bè, thầy cô, chia tay trang sách hồng... Một mùa hạ đang đến với bao cảm xúc hồn nhiên, tinh khôi của lứa tuổi học trò.

Cảm xúc sau khi đọc truyện ngắn "Ông tôi" của nhà văn Đào Quốc Thịnh

Có những câu chuyện không cần cao trào vẫn khiến lòng ta rung động. Bởi trong sự lặng lẽ, nó chứa đựng hơi ấm của con người, của lòng nhân ái và sự bao dung. Truyện ngắn “Ông tôi” của Đào Quốc Thịnh là một câu chuyện như thế - nhỏ bé, giản dị, mà vang vọng lâu dài như dư âm của một khúc nhạc cuộc sống nhẹ nhàng, thấm vào lòng người đọc một cách tự nhiên như hơi thở.

Truyện ngắn: Mùa hoa bầu bên sông

Chòi canh nằm lút giữa màu xanh mênh mông của bãi bồi. Dưới ánh mặt trời, từng luống ngô non đang thì con gái, tươi mởn, ánh lên sắc ngọc, từng khóm lá bầu xanh thẫm, láng bóng đầy sức sống. Tinh mắt nhìn kỹ mới thấy những của bầu tròn mũm mĩm, im lìm trong cát, trong lá, như chơi trò trốn tìm. Tôi lom khom nhặt hoa đực vào cái giỏ xách đeo bên hông. Những bông hoa màu vàng ánh làm hoa cả mắt.

Truyện ngắn: Chợ nổi miền Tây

Tôi chia tay mối tình đầu của mình bằng những tin nhắn rơi vào khoảng không, bằng những cuộc gọi không hồi đáp. Tôi cũng chẳng gặp Ngọc đang hò hẹn với ai, đang uống cà phê với ai, đang chở ai ngoài phố. Nhưng tôi cũng chẳng có hơi sức để đi tìm anh. Tôi chỉ ôm trong lòng nỗi buồn mất người mình yêu dấu.

Truyện ngắn Mùa gặt lúa

Tràn ngập cánh đồng một màu vàng rực như tấm thảm vàng trải dài tít tắp báo hiệu một vụ mùa bội thu. Mới sáng sớm tinh mơ mà bà con đã đổ ra đồng thu hoạch. Không khí nhộn nhịp khắp đường làng, ngõ xóm chỗ nào cũng thấy lúa và rơm.

Câu chuyện gia đình: Yêu sớm

Một thực trạng hiện nay cho thấy, ngày càng có nhiều trẻ em ở lứa tuổi vị thành niên bước vào yêu đương. Nếu như trước đây hiện tượng này chỉ ở mức bí mật, lén lút, thì nay có chiều hướng công khai. Nhiều trường hợp xảy ra đối với cả những em học sinh cấp 2 dẫn đến hậu quả khôn lường.

Truyện ngắn: Giữa dòng sông sớm

Khuya. Trăng ngoài kia lên cao, qua khung cửa sổ, Hạnh nhìn thấy những ánh vàng chảy tràn trên những tàu lá chuối ở đầu sân. Đêm vắng lạ lùng, chỉ có tiếng dế gáy ri ri đâu đó và thỉnh thoảng có tiếng của một chú vạc ăn đêm, thả xuống những tiếng kêu đơn điệu, thưa thớt. Chưa bao giờ Hạnh cảm thấy ngôi nhà nhỏ bé của mình lại trống vắng như lúc này.
Top