banner 728x90

Truyện ngắn: Trở về với các em học sinh thân yêu

02/11/2024 Lượt xem: 2395

Tốt nghiệp Đại học Sư phạm, Mơ xin được về công tác tại trường cũ, nơi cô đã có những năm tháng đầy kỷ niệm của thời cắp sách. Dường như cảnh vật không mấy thay đổi; vẫn là những thầy cô của 4 năm trước, chỉ có các em học sinh là mới. Và có một người mới nữa là người bảo vệ tên Hào, thay thế bác Tánh đã già yếu. Lần đầu nhìn thấy Hào, Mơ thắc mắc, sao trường lại chọn một người khuyết tật làm bảo vệ? Cô Mỹ - Hiệu trưởng giải thích: “Anh ấy là thương binh nên được ưu tiên!”. Mơ nghe mọi người nói anh Hào hiền lành, chăm chỉ và rất tốt bụng. Khoản tiền lương hợp đồng bảo vệ, anh góp hết cho Quỹ hỗ trợ học sinh nghèo của trường, với lý do số tiền trợ cấp thương tật cũng đủ cho anh chi tiêu.

Mỗi khi gặp Hào, Mơ đều chào anh với vẻ kính trọng đối với một cựu chiến binh. Dù không nhìn thẳng vào khuôn mặt bị méo mó khiến giọng nói của anh ngọng nghịu, Mơ vẫn thấy ở Hào có gì đó rất quen thuộc. Dường như cô đã từng gặp anh nhiều lần rồi, nhưng gặp ở đâu thì cô không thể nhớ.

Một buổi tối, Mơ có giờ phụ đạo học sinh kém. Đi qua sân trường đầy ắp lá bàng rụng, cô chợt cảm thấy thương Hào, bởi mỗi buổi sáng, khoảng sân rộng mênh mông này không có một chiếc lá. Chắc Hào phải thức dậy thật sớm mới có thể khập khiễng đi quanh sân trường, vừa quét vừa gom thảm lá lớn này. Còn 10 phút nữa mới đến giờ học, Mơ bước về phía căn phòng của bảo vệ nằm sau dãy phòng học.

Hai cánh cửa gỗ mở toang. Căn phòng nhỏ đơn sơ nhưng gọn ghẽ. Đồ đạc hầu như không có gì ngoài cái giường cá nhân với bộ chăn màn màu cỏ úa, xếp hình chữ nhật ngay ngắn. Đặc biệt, trên cái bàn gỗ cũ kỹ là một dãy sách xếp gọn gàng. Tất cả đều là sách toán học. Có lẽ anh ấy muốn ôn lại kiến thức để thi vào đại học tại chức, hy vọng kiếm một công việc nhàn nhã hơn? Mơ tự nhủ. Thảo nào thỉnh thoảng, đang giảng bài, Mơ thấy Hào đứng sau cửa sổ, chăm chú lắng nghe. Bị bắt gặp, Hào vội vã bỏ đi với những bước chân khập khiễng.

Mơ định quay ra thì bỗng mắt cô chạm phải bức hình trên cuốn sổ để ngỏ trên bàn. Cô cầm lên, sững sờ. Đó chính là bức hình chụp lớp cô khi học cấp 2, kỷ niệm ngày tiễn thầy chủ nhiệm lên đường đi bộ đội. Dù bức ảnh đã bị ố đôi chỗ, Mơ vẫn nhận ra mình đứng bên cạnh thầy chủ nhiệm lớp tên Hà. Trời ơi! Thầy Hà? Không lẽ nào?

Có tiếng động nhẹ. Mơ quay lại. Hào đã đứng sau cô từ bao giờ. Trái với dự đoán của Mơ, khuôn mặt Hào bình thản: “Mời cô giáo Mơ ngồi”. Mơ nhìn Hào rồi lại nhìn tấm hình, lắp bắp: “Là... là... thầy Hà, chủ nhiệm lớp em hồi đó, phải không ạ?”.

Hào khập khiễng bước lại góc nhà, rót một ly nước đặt trước mặt Mơ: “Cô giáo uống nước!”. Anh cũng ngồi xuống góc giường đối diện.

Vẻ từ tốn của Hào khiến cô bình tĩnh. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào mặt Hào. Ở đó, hàng lông mày đen nhánh đang nhíu lại trên con mắt trái còn nguyên vẹn. Cô nhắc lại, thảng thốt: “Thầy Hà! Có phải anh là thầy Hà?”. Hào không trả lời. Anh với tay cầm quyển sổ, chăm chăm nhìn vào bức hình. Mấy giây sau, Hào ngẩng lên, chậm rãi gật đầu: “Phải! Tôi chính là Hà, chủ nhiệm Mơ năm học lớp 9!”.

Mơ định ôm chầm lấy người thầy mà không chỉ lớp cô, tất cả học sinh trong trường đều yêu mến và kính trọng, nhưng cô đã kịp kìm lại. Hồi đó, học sinh các lớp truyền tai nhau: Ai học thầy Hà, chắc chắn sẽ không bị trượt môn toán. Bởi thầy Hà có cách giảng dạy rất độc đáo. Thầy không những truyền đạt kiến thức một cách đơn giản, rõ ràng và dễ hiểu mà mỗi buổi học, để giảm sự căng thẳng của học sinh, thầy thường dành vài phút để kể chuyện. Đó là những câu chuyện với nhiều chủ đề về triết lý cuộc sống, về cuộc đời của các nhà toán học, danh nhân, cách những người không may mắn vượt qua bất hạnh... Có khi, thầy ra những bài toán, câu đố vui hay câu chuyện cười sảng khoái... Tất nhiên, bao giờ thầy cũng có điều kiện: tất cả học sinh phải thuộc bài, làm bài tập đầy đủ. Điều này không khó vì với những học sinh kém, thầy Hà mở những lớp phụ đạo miễn phí nên chỉ sau một thời gian là các bạn này theo kịp cả lớp.

Chiến tranh biên giới nổ ra. Thầy Hà và nhiều thầy cô khác trong trường xung phong vào quân đội. Ngày thầy đi, cả lớp Mơ đều đến tiễn. Đám con gái khóc thút thít... Riêng thầy Hà cười, hứa rằng nhất định sẽ trở về, sẽ lại đứng trên bục giảng...

Thảo nào Mơ thấy người bảo vệ trường rất quen.

- “Ngày đó, tôi đã hứa sẽ trở về. Và tôi đã thực hiện đúng lời hứa. Nhưng... với vẻ ngoài như thế này, tôi không thể đứng lớp...” - Hào trầm ngâm.

Thầy Hà nói có lý. Với tình cảnh hiện nay, thầy không thể đứng trên bục giảng - Mơ nghĩ.

Dường như nhận ra vẻ băn khoăn của Mơ, thầy Hà nói: “Được trở lại với mái trường, nhìn thấy các em học sinh hàng ngày, với tôi, thế là hạnh phúc lắm rồi! Tôi rất mừng khi thấy em cũng dạy toán như tôi. Em dạy rất hay đấy, Mơ ạ!”.

Mơ mỉm cười: “Cảm ơn thầy đã khen! Nhưng thầy hãy giúp em những khi gặp khó khăn trong giảng dạy nhé!”.

- Rất sẵn sàng, cô giáo Mơ ạ! - khuôn mặt thầy Hà chợt sáng lên.

Hồng Ngọc

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Phóng sự: Tôi đi hớt tóc… đêm (Tác giả Đào Quốc Thịnh)

Hớt tóc là một dịch vụ không thể thiếu trong đời sống xã hội. Bất kể bạn là ai, bạn làm nghề gì, giàu hay nghèo, tóc bạn ngắn hay dài, thưa hay mau, mọc nhanh hay mọc chậm… Nhưng nếu bạn là đàn ông thì một tháng ít nhất một lần, bạn phải tìm đến tiệm hớt tóc. Đó là chưa kể những lần bạn đến chỉ để cạo mặt, lấy ráy tai, mát xa mặt, nhuộm tóc hay gội đầu.

Truyện ngắn: Về quê

Thằng Lộc khóc như đứa trẻ lên 3, nhất quyết không theo mẹ về thành phố. Ở quê thích quá với đủ thứ trò vui chơi, khám phá mà đám trẻ thành phố tìm đâu cho ra! - Con chơi với nội cả tháng rồi, giờ phải về chuẩn bị đi học chứ - mẹ Lộc ra vẻ năn nỉ!

Truyện ngắn: Sắc màu qua ô cửa sổ

Lúc mới vào công ty, tôi không mấy thiện cảm với chị Thoa ở phòng kế hoạch. Chị còn trẻ nhưng lúc nào trông cũng nghiêm nghị, chẳng mấy khi cười. Lúc nào cũng thấy chị vội vã, tất bật. Nghe tôi thắc mắc, anh trưởng phòng tên Thành tỏ vẻ đăm chiêu:

Truyện ngắn: Má tôi

Nhà chỉ có một mình tôi được học cấp 3. Trường cách nhà gần 15km, tôi đi học bằng chiếc xe đạp cà tàng. Nhà nghèo nên ngoài bộ đồng phục, tôi chẳng có thứ gì, không quần jeans, áo thun, không một xu dính túi. Mỗi lần xin mẹ tiền mua một quyển sách tham khảo cũng chẳng có. Tôi hay khóc khi vừa cầm vở vừa lùa một đàn bò vào chân núi. Chăn bò, kiếm củi, cấy, cắt cỏ… nói chung những công việc nhà nông thì tôi rất rành.

Truyện ngắn: Hạnh phúc không đến nhiều lần trong đời người

Khác với chợ ở thành phố, chợ quê thường họp ven sông hay dưới bóng mát của tán đa, tán gạo đình làng. Mưa nắng gì cũng thế, nhưng mưa thì có tranh tre nứa lá che chắn, trông luộm thuộm nhưng hàng hóa bày bán cũng ngăn nắp, gọn gàng. Mùa nào thức ấy. Mùa xuân có cải ngọt, xà lách, dền… Mùa hè có rau muống, mồng tơi, sen, mướp đắng… Mùa thu có nhiều loại quả. Mùa đông có bắp cải, su hào, kiệu, bí, gừng.

Truyện ngắn: Dự án du lịch

Sáng Chủ nhật, nhà Mây có khách: Một người đàn ông trẻ mặc veston đen, sơ mi sọc xanh, đi xe Camry. Trông anh ta chững chạc và lịch sự như đi dự hội thảo - Mây nghĩ. Người đàn ông nhìn Mây với ánh mắt thân thiện: “Mây không nhớ mình sao? Sơn đây!”. “Ôi Sơn! Trời ơi! Đúng là Sơn rồi!” - Mây kêu lên, ngạc nhiên đến thảng thốt.

Truyện ngắn: Xóm lưới nơi đảo xa

Biển mùa này rực nắng. Sóng lăn tăn, lấp lánh từng lượn đuổi xô, oạp khẽ vào bờ cát trắng. Xa, ngực biển xanh thẫm, vồng cao. Trời cũng vồng cao, thẳm xanh. Xa hơn, trời thấp xuống, biển cao lên, nhập thành một lằn ngang duy nhất. Trên cái lằn ngang mong manh ấy, thi thoảng hiện ra chấm đen nhỏ xíu của một con tàu. Hiện rồi biến mất, chẳng con tàu nào có ý định đến gần đảo hơn…

Truyện ngắn: Anh sẽ chờ em

Sau khi tốt nghiệp ngành Nuôi trồng thủy sản, Vi quyết định về làm việc tại Tràm Chim ở tỉnh Đồng Tháp. Ai cũng ngạc nhiên, hỏi: “Sao Vi có thể rời bỏ Vũng Tàu để đến một nơi xa lắc xa lơ vậy?”. Vi trả lời đơn giản: “Vì nơi ấy có những buổi bình minh xôn xao tiếng chim”. Thật ra, còn một lý do khác mà Vi chưa thể nói…
Top