banner 728x90

Truyện ngắn: Trở về nơi ấy đảo xa

18/09/2024 Lượt xem: 2353

Tàu hướng mũi ra khơi, bỏ lại tiếng ồn ào nơi bến cảng. Bến cảng không có cầu tàu, thay vào đó là thuyền thúng, sà lan làm phương tiện trung chuyển. Tự bao đời rồi bến cảng vẫn như thế, nhưng chưa có ai có ý định bỏ làng, bỏ bến để ra đi. Tên của bến là Nại.

Ra khỏi cái vịnh con con nơi có làng biển và cái bến cảng tự phát ấy là chạm vào bao la biển cả, nắng gió và mây trời. Chị thấy lòng mình se lại, tuy không phải lần đầu xa quê nhưng chuyến đi này rất đặc biệt với chị.

Ra trường ba năm trước với tấm bằng đại học Sư phạm loại giỏi, chị có điều kiện để được giảng dạy tại quê nhà. Nhưng, với cá tính mạnh mẽ, tự lập nên chị thích dấn thân đến những miền đất mà cuộc sống còn gian lao, vất vả hơn cái làng biển vừa mới thoát nghèo này. Bỏ lại công việc nhàn nhã ở thị thành, chị làm người của sương, nắng, của bão tố phong ba khi đem cái chữ về đảo xa chăm chút ươm gieo. Ở đó, chị không thấy những giọt nước mắt yếu đuối của những người sống vì nhu cầu, thay vào đó là tính cương quyết sẵn sàng đối đầu với mọi thử thách để sống và trưởng thành. Sân trường nơi chị dạy là một khoảnh sân bé nhỏ nhưng tràn ngập tiếng cười trẻ thơ. Cây bàng, cây phong ba đã thành biểu tượng của đảo, ở đó chị có thể thấy được bốn mùa, nhất là mùa thu lá bàng lung linh sắc lửa. Hoa bàng vuông nở vào ban đêm, nơi cánh cửa trái tim luôn mở, luôn hướng về đất liền nên hoa có một vị trí đặc biệt trong tâm tình của người dân trên đảo... của biển cả.

Thương sao những vùng khát chữ như thế nên chị hết lòng dạy dỗ, truyền đạt cho các em những phương pháp tốt nhất để giải toán, lồng ghép những câu từ vui vui để các em nhớ lâu. Tỉ như: “I tờ có móc cả hai, i ngắn có chấm tờ dài có ngang” hoặc “O tròn như quả trứng gà, ô thì đội mũ, ơ già thêm râu. O a hai chữ khác nhau, chữ a thì có móc câu bên mình...”. Vừa viết, giảng, vừa diễn đạt bằng những học cụ thô sơ tự làm nhưng kết quả thì vô cùng ấn tượng, các em thích thú cười đến tít mắt.

Hành trang chỉ là chiếc ba lô trên vai, ngày đầu tiên đến đảo trông chị như một  nữ thanh niên xung phong rắn rỏi, hoạt bát hơn là một cô giáo thùy mị, dịu dàng. Trường chỉ có chị và bà cai trường kiêm luôn dịch vụ lau dọn nên được bố trí ở chung phòng và luôn được mọi người chăm nom, giúp đỡ. Trường lớp tuy bé nhưng rất sạch đẹp và chắc chắn, có nhà ở riêng cho giáo viên công tác xa nhà, lại gần doanh trại quân đội nên chị thường được các anh tặng quà là những hải vật ngon và tươi của biển mà các anh đánh bắt được. Ở đó, chị biết thêm nhiều loại cá lạ, nhiều loại ốc chưa từng thấy ở các chợ trong đất liền; biết chế biến thành những món ăn ngon từ những gia vị có sẵn trong vườn như rau quế, rau mùi, lá chanh, lá sả. Ở đó, chị được làm quen và là bạn thân của “phó đảo” độc thân vui tính.

- Mình là Mai Anh, chỉ huy phó, ra đảo gần chục năm nên biết nhiều điều, cô giáo có gì muốn giúp đỡ thì nói thẳng với mình nhé. Đừng ngại.

- Dạ, cảm ơn anh, em là Nại.

- Ồ... cái tên nghe ngồ ngộ nhưng lại rất quen.

- Tên em là tên làng chài quê em, chắc có lý do gì đó nên bố mẹ mới đặt cho em để nhắc nhớ hay sao ấy. Còn anh, giống tên... con gái quá!

- Chắc cũng như em, bố mẹ anh thích con gái.

- Anh có gia đình ở quê rồi chứ?

- Có chứ, ai mà không có gia đình.

- Anh được mấy cháu rồi?

- Trời... có đâu.

Như sợ chị hiểu khác bởi câu nói khá bông đùa của mình, anh đính chính:

- Phải chi em hỏi có vợ chưa thì anh dễ trả lời.

Ba năm, thứ gì mà chẳng chín, nhưng chín mà không rụng thì chắc chỉ có tình yêu. Hơn nữa, đây không phải là mối tình đầu của chị nên sự yếu mềm đã không còn. Với chị thì tình yêu phải đi đến hạnh phúc lứa đôi chứ không thể hạnh phúc nửa vời. Giữa họ có một vách ngăn không tên bởi thâm tâm chị chưa bao giờ có ý định sẽ lập gia đình nơi này. Chị nghĩ về làng chài, về những người thân yêu. Đó là nơi chôn nhau cắt rốn, nơi cánh diều tuổi thơ của chị được bay bổng lên cao, được vào đời và đi trên con đường chị đã chọn.

Hôm chị về quê, anh bận công tác nên không thể tiễn. Khoác ba lô lên vai, chị về như khi chị đến, khác chăng là hành trình xuôi nắng, xuôi gió, thuận lòng. Đêm trên biển trời trong và đáng yêu đến lạ.

Mùa hè chậm chạp qua đi, mấy mươi ngày ở quê là khoảng thời gian vừa đủ để chị dùng làm thước đo lòng mình. Có chút hụt hẫng trong tâm tư, chút phân vân trong tình ái bởi đời sống của làng chài giờ đã đổi thay nhiều. Cuộc sống gia đình chị giờ cũng đã ổn định. Em trai chị đã khôn lớn, có vợ con và có thể thay cha mẹ cáng đáng việc nhà, việc xóm.

Sự lo toan cho gia đình đã không còn, chị nhanh chóng quyết định sẽ trở lại đảo. Chị gởi cho Mai Anh một tin nhắn và nhận lại từ anh những lời yêu thương thắm thiết. Đêm như vỡ ra bởi những vì sao khuya nhảy múa qua giọt sương vương mắt...

Hương Lan

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Áp thấp tan, ngày mai trời lại nắng

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Truyện ngắn: Chuyện đàn bà

Ngày nào cũng vậy, sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng thì Tư Lý đã có mặt ở chợ huyện. Tư Lý làm nghề bán chuối hơn ba năm nay và anh bán hàng rất có duyên. Khách hàng hễ đã mua chuối của anh một lần là lần sau lại muốn mua tiếp. Lý do đơn giản là giá rất rẻ. Anh thường mua tận gốc và bán tận chợ. Thường thì lúc các nhánh chuối được xếp ngay ngắn cũng là lúc bà con tụ lại. Ở đây, người dân đi chợ rất sớm, họ mua bán xong còn về làm nương rẫy.

Truyện ngắn: Sự tích hoa xuyến chi

Đầu hạ, quả đồi lại được tô điểm thêm bằng những bông hoa xuyến chi bé nhỏ, tươi tắn. Những đêm trăng, trai, gái làng tôi lại ra đó hò hẹn. Anh Hòa cũng lấy hết can đảm để nói thật lòng mình với chị, rồi chị nhận lời yêu anh cũng trên quả đồi ngập đầy hoa xuyến chi.

Truyện ngắn: Đuổi nhau

Tôi đến tìm Vũ vào cuối chiều. Ông bảo vệ già nheo mắt nhìn tôi dò hỏi. Tôi nói tên anh. Ông bảo vệ khoát tay: “Về lâu rồi! Đón con!”. Tôi thở dài. Vậy mà sáng nay, anh nhắn tin hẹn sẽ cùng tôi ra ngoại ô ăn tối.

Truyện ngắn: Cam chịu

Đêm nay trăng tròn. Bầu trời có nhiều đám mây, vầng trăng cứ lúc ẩn lúc hiện khiến cho đêm thêm huyền ảo. Tôi ngồi ở lan can nhà nhìn vầng trăng đang trôi trong mây. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng Hường cũng đang ngồi đâu đó ngắm ánh trăng. Có thể Hường ngắm ánh trăng để nghĩ về quá khứ và sắp đặt cho tương lai cuộc sống của mình. Ngắm để hy vọng ngày về ánh trăng sẽ chiếu vọng vào căn nhà trên tầng cao chung cư của mình hay có thể là mãi mãi Hường sẽ không trở lại?

Truyện ngắn: Mai con sẽ về với mẹ

Tiếng mẹ thều thào, nặng trĩu, rời rạc như muốn nói với tôi điều gì nhưng tôi không thể nào nghe rõ. Nắng chiều chiếu qua khung cửa kính bệnh viện hắt lên khuôn mặt mẹ thứ ánh sáng vàng vọt hằn rõ vết nhăn thời gian trên đôi má gầy gò khiến lòng tôi như có triệu mũi kim châm.

Truyện ngắn: Rau muống biển

Nơi tôi ở là một làng chài ven biển. Tôi sinh ra đã thấy biển trên đời, ấu thơ nơi tôi lớn là những ngày tôi chạy dọc hoài theo những triền cát nghe sóng vỗ vào lòng...

Truyện ngắn: Câu chuyện lính đảo

Những câu chuyện mộc mạc, giản đơn, xù xì như những rừng san hô dưới biển ấy, nhưng với mỗi chiến sĩ đã từng sống ngoài đảo, nó lại có sức sống mãnh liệt vô cùng. Lung linh, tỏa sáng trong trái tim mỗi người lính như mới hôm nào.
Top