Tôi và em cùng lớn lên ở cái xóm nghèo, một bên là dòng sông, một bên là những ngọn đồi thoai thoải. Còn nhớ có lần, khi tôi 12 tuổi, học lớp 6, trên đường đi học về đói quá, gặp đúng lúc ngang qua nhà em, nhìn vào trong vườn thấy cây ổi trĩu quả, nưng nức mùi thơm, bèn leo hàng rào vào hái trộm. Lặng lẽ hái, lặng lẽ ăn, đến khi no bụng, định leo xuống thì thấy ba em bước ra, đứng dưới gốc cây.
Giọng ông nhỏ nhẹ mà nghiêm khắc: “Ăn no chưa?”, “Dạ, no rồi ạ”, “No rồi thì về nhà ngay. Lần sau tái phạm là chết đấy nha!”. Nói rồi, ông quay vào nhà. Tôi leo xuống và sợ hết hồn, đứng nép sau nhà, xem ông có bảo sẽ méc cha mẹ tôi không. Nhưng không, ông chỉ nói với vợ: “Thấy thằng nhỏ leo tít trên cao, tui sợ quá. Đợi nó leo xuống thấp mới dám tới. Phải la cho nó sợ chứ leo cao có ngày rớt xuống thì nguy”. Khi ấy em chạy đến ôm chân ba, hỏi: “Kẻ trộm hả ba, con sợ lắm!”. Thấy em, tôi vội lẻn đi ngay. Mấy ngày sau, tôi mừng vì không nghe em nói tới chuyện tôi leo lên cây ổi.
Tuy em nhỏ hơn tôi 3 tuổi nhưng sống cùng xóm nên lớn lên tôi và em rất thân thiết. Nhà tôi hồi đó có chiếc xe đạp cũ, thỉnh thoảng tôi chở em đến trường. Em thường đùa: “Em thích được anh chở hoài như thế này”. “Sau này, em có chồng, người ta sẽ chở em, lo gì”. “Ứ, cái anh này! Em chẳng lấy chồng đâu!”. Em cười rồi đấm vào lưng tôi thùm thụp.
Học hết cấp 3, tôi thi trượt đại học, chuyển xuống học tại một trường Trung cấp nông nghiệp, nhưng ra trường thấy xin việc khó khăn nên về quê làm ruộng giúp cha mẹ nuôi hai đứa em. Còn em càng lớn càng xinh. Thỉnh thoảng đi ngang qua nhà em, tôi thường nhìn vào, không phải để xem cây ổi có trái nào chín không mà chỉ muốn thấy em, cô bé hiền dịu, nết na, có cái răng khểnh rất dễ thương. Dù vậy, khi gặp, tôi lại lúng túng chẳng biết nói gì, cứ khuyên em đủ điều, nào là cố gắng học, nào là phải luyện các môn chính để vào đại học… Những lúc như thế em thường nhìn tôi với đôi mắt rất lạ, chỉ “dạ”, “dạ” cho xong chuyện. Đã thế có lần em còn bảo: “Bộ ưng người ta đậu đại học nhanh lên để đi khỏi vùng đất này lắm hay sao mà giục học mãi vậy trời…”.
Rồi em thi đậu Đại học Nông nghiệp. Ngày rời quê để vào thành phố học, gặp tôi, em bảo: “Anh ở nhà khỏe nhen!”. Tôi lại chẳng biết nói gì, chỉ chúc em học thật giỏi, rồi nửa đùa nửa thật: “Em đi học rồi, ở đây sẽ có người rất buồn”. “Thỉnh thoảng, nghỉ phép, nghỉ hè em lại về mà!” - em trả lời tôi với nụ cười rất tươi. Nhưng rồi em không về. Sau khi em vào thành phố học một thời gian thì ba em qua đời nên mẹ cũng bán nhà, bán vườn dọn về sống ở quê ngoại - Một nơi cách làng tôi rất xa.
Cũng từ dạo em ra đi, nhờ người nọ, người kia giúp đỡ, tôi đã vay vốn ngân hàng rồi thuê khu đồi hoang của xã để trồng cây ăn quả và chăn nuôi. May mắn, mọi điều trôi chảy, và theo thời gian, khu đồi hoang giờ đã thành trang trại được nhiều người biết tới. Bận bịu với công việc làm ăn, lại chưa gặp người hợp với mình nên tôi vẫn thế, vẫn chưa lập gia đình, dù rằng mẹ cha lúc nào cũng giục. Mỗi lần ngang qua khu vườn nhà em ngày xưa, lòng tôi chạnh buồn. Cây ổi nhà em vẫn đến mùa ra hoa rồi kết quả. Hình như có lần em tìm về chốn cũ, có ghé nhà hỏi thăm tôi, song lần đó tôi lại đi xa.
Thế rồi, một lần được mời tham dự cuộc hội thảo phổ biến kinh nghiệm xây dựng trang trại của tỉnh tổ chức ở thành phố, thật bất ngờ tôi lại gặp em. Em cũng ngạc nhiên, đã reo lên rồi ôm chầm lấy tôi, cứ như ngày xưa khi em còn bé, dù rằng hơn mười năm trôi qua em đã chững chạc hẳn. Tôi nắm chặt tay em mà không muốn rời, lòng tràn dâng những cảm xúc khó tả. Buổi tối, bên bờ biển, khi mảnh trăng thượng huyền vừa nhú trên bầu trời như một lưỡi liềm nhỏ, tôi và em cùng ngồi nói chuyện say sưa trong cái quán cà phê vườn đầy hoa lá mà quên cả thời gian. Em mừng vì biết tôi đã tạo dựng cho mình được một cơ ngơi bề thế ngay tại quê nhà.
Em kể cho tôi nghe về quãng thời gian học đại học, về cuộc tình em đã trải qua, đặc biệt về sự chia tay gần đây nhất với người chồng lớn tuổi sau hai năm lập gia đình nhưng chưa có con. Nghe em nói, tôi tự trách mình, rằng tại sao thời gian qua tôi lại không sống cho mình, không liên lạc với em. Dù vậy, tôi tự dối lòng, nói một câu chẳng đâu vào đâu:
- Thôi, đừng buồn vì chuyện đã qua, rồi đây em sẽ gặp một người nào đó tử tế thôi!
- Chắc chuyện đó còn lâu anh ạ!
Trăng thượng huyền đêm ấy đẹp đến nao lòng. Chúng tôi chia tay nhau để rồi khi về lại khách sạn tôi đã thao thức cả đêm. Tại sao bao năm qua, tôi không tìm cách liên lạc với em? Chuyện đó có gì khó đâu! Tại sao tôi không nói với em về những ý nghĩ của mình? Tại sao tôi không nói rằng hình ảnh của em cứ hiện mãi trong tâm trí tôi cùng bao kỷ niệm?
Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho em rất sớm, muốn được gặp em nhưng em lại bận vì phải cùng đồng nghiệp giải quyết một số công việc sau hội thảo. Còn tôi có việc gấp của gia đình nên không thể ở lại. Tôi hẹn em sẽ gọi điện cho nhau thường xuyên và em đã đồng ý. Tôi trở về với trang trại của mình với niềm hy vọng cùng những cảm xúc cồn cào. Tại sao tôi và em… Tôi còn chờ đợi gì nữa? Tôi đã gọi và trò chuyện với em hàng ngày, có khi cả giờ vòng vo hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng chưa dám nói điều mình nghĩ. Nên bắt đầu như thế nào đây? Tôi không thể thiếu em.
Một tháng trôi đi. Đêm nay trăng thượng huyền đã in trên nền trời. Tôi lang thang trong đồi đầy cây trái. Tôi đang nhớ em. Tôi không thể không nói với em. Ngày mai, tôi sẽ đi gặp em và nhất định tôi sẽ nói, rằng tôi yêu em… Rằng, tôi và em…
Phúc Nguyên