banner 728x90

Truyện ngắn: Tôi và em

18/11/2024 Lượt xem: 2508

Tôi và em cùng lớn lên ở cái xóm nghèo, một bên là dòng sông, một bên là những ngọn đồi thoai thoải. Còn nhớ có lần, khi tôi 12 tuổi, học lớp 6, trên đường đi học về đói quá, gặp đúng lúc ngang qua nhà em, nhìn vào trong vườn thấy cây ổi trĩu quả, nưng nức mùi thơm, bèn leo hàng rào vào hái trộm. Lặng lẽ hái, lặng lẽ ăn, đến khi no bụng, định leo xuống thì thấy ba em bước ra, đứng dưới gốc cây.

Giọng ông nhỏ nhẹ mà nghiêm khắc: “Ăn no chưa?”, “Dạ, no rồi ạ”, “No rồi thì về nhà ngay. Lần sau tái phạm là chết đấy nha!”. Nói rồi, ông quay vào nhà. Tôi leo xuống và sợ hết hồn, đứng nép sau nhà, xem ông có bảo sẽ méc cha mẹ tôi không. Nhưng không, ông chỉ nói với vợ: “Thấy thằng nhỏ leo tít trên cao, tui sợ quá. Đợi nó leo xuống thấp mới dám tới. Phải la cho nó sợ chứ leo cao có ngày rớt xuống thì nguy”. Khi ấy em chạy đến ôm chân ba, hỏi: “Kẻ trộm hả ba, con sợ lắm!”. Thấy em, tôi vội lẻn đi ngay. Mấy ngày sau, tôi mừng vì không nghe em nói tới chuyện tôi leo lên cây ổi.

Tuy em nhỏ hơn tôi 3 tuổi nhưng sống cùng xóm nên lớn lên tôi và em rất thân thiết. Nhà tôi hồi đó có chiếc xe đạp cũ, thỉnh thoảng tôi chở em đến trường. Em thường đùa: “Em thích được anh chở hoài như thế này”. “Sau này, em có chồng, người ta sẽ chở em, lo gì”. “Ứ, cái anh này! Em chẳng lấy chồng đâu!”. Em cười rồi đấm vào lưng tôi thùm thụp.

Học hết cấp 3, tôi thi trượt đại học, chuyển xuống học tại một trường Trung cấp nông nghiệp, nhưng ra trường thấy xin việc khó khăn nên về quê làm ruộng giúp cha mẹ nuôi hai đứa em. Còn em càng lớn càng xinh. Thỉnh thoảng đi ngang qua nhà em, tôi thường nhìn vào, không phải để xem cây ổi có trái nào chín không mà chỉ muốn thấy em, cô bé hiền dịu, nết na, có cái răng khểnh rất dễ thương. Dù vậy, khi gặp, tôi lại lúng túng chẳng biết nói gì, cứ khuyên em đủ điều, nào là cố gắng học, nào là phải luyện các môn chính để vào đại học… Những lúc như thế em thường nhìn tôi với đôi mắt rất lạ, chỉ “dạ”, “dạ” cho xong chuyện. Đã thế có lần em còn bảo: “Bộ ưng người ta đậu đại học nhanh lên để đi khỏi vùng đất này lắm hay sao mà giục học mãi vậy trời…”.

Rồi em thi đậu Đại học Nông nghiệp. Ngày rời quê để vào thành phố học, gặp tôi, em bảo: “Anh ở nhà khỏe nhen!”. Tôi lại chẳng biết nói gì, chỉ chúc em học thật giỏi, rồi nửa đùa nửa thật: “Em đi học rồi, ở đây sẽ có người rất buồn”. “Thỉnh thoảng, nghỉ phép, nghỉ hè em lại về mà!” - em trả lời tôi với nụ cười rất tươi. Nhưng rồi em không về. Sau khi em vào thành phố học một thời gian thì ba em qua đời nên mẹ cũng bán nhà, bán vườn dọn về sống ở quê ngoại - Một nơi cách làng tôi rất xa.

Cũng từ dạo em ra đi, nhờ người nọ, người kia giúp đỡ, tôi đã vay vốn ngân hàng rồi thuê khu đồi hoang của xã để trồng cây ăn quả và chăn nuôi. May mắn, mọi điều trôi chảy, và theo thời gian, khu đồi hoang giờ đã thành trang trại được nhiều người biết tới. Bận bịu với công việc làm ăn, lại chưa gặp người hợp với mình nên tôi vẫn thế, vẫn chưa lập gia đình, dù rằng mẹ cha lúc nào cũng giục. Mỗi lần ngang qua khu vườn nhà em ngày xưa, lòng tôi chạnh buồn. Cây ổi nhà em vẫn đến mùa ra hoa rồi kết quả. Hình như có lần em tìm về chốn cũ, có ghé nhà hỏi thăm tôi, song lần đó tôi lại đi xa.

Thế rồi, một lần được mời tham dự cuộc hội thảo phổ biến kinh nghiệm xây dựng trang trại của tỉnh tổ chức ở thành phố, thật bất ngờ tôi lại gặp em. Em cũng ngạc nhiên, đã reo lên rồi ôm chầm lấy tôi, cứ như ngày xưa khi em còn bé, dù rằng hơn mười năm trôi qua em đã chững chạc hẳn. Tôi nắm chặt tay em mà không muốn rời, lòng tràn dâng những cảm xúc khó tả. Buổi tối, bên bờ biển, khi mảnh trăng thượng huyền vừa nhú trên bầu trời như một lưỡi liềm nhỏ, tôi và em cùng ngồi nói chuyện say sưa trong cái quán cà phê vườn đầy hoa lá mà quên cả thời gian. Em mừng vì biết tôi đã tạo dựng cho mình được một cơ ngơi bề thế ngay tại quê nhà.

Em kể cho tôi nghe về quãng thời gian học đại học, về cuộc tình em đã trải qua, đặc biệt về sự chia tay gần đây nhất với người chồng lớn tuổi sau hai năm lập gia đình nhưng chưa có con. Nghe em nói, tôi tự trách mình, rằng tại sao thời gian qua tôi lại không sống cho mình, không liên lạc với em. Dù vậy, tôi tự dối lòng, nói một câu chẳng đâu vào đâu:

- Thôi, đừng buồn vì chuyện đã qua, rồi đây em sẽ gặp một người nào đó tử tế thôi!

- Chắc chuyện đó còn lâu anh ạ!

Trăng thượng huyền đêm ấy đẹp đến nao lòng. Chúng tôi chia tay nhau để rồi khi về lại khách sạn tôi đã thao thức cả đêm. Tại sao bao năm qua, tôi không tìm cách liên lạc với em? Chuyện đó có gì khó đâu! Tại sao tôi không nói với em về những ý nghĩ của mình? Tại sao tôi không nói rằng hình ảnh của em cứ hiện mãi trong tâm trí tôi cùng bao kỷ niệm?

Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho em rất sớm, muốn được gặp em nhưng em lại bận vì phải cùng đồng nghiệp giải quyết một số công việc sau hội thảo. Còn tôi có việc gấp của gia đình nên không thể ở lại. Tôi hẹn em sẽ gọi điện cho nhau thường xuyên và em đã đồng ý. Tôi trở về với trang trại của mình với niềm hy vọng cùng những cảm xúc cồn cào. Tại sao tôi và em… Tôi còn chờ đợi gì nữa? Tôi đã gọi và trò chuyện với em hàng ngày, có khi cả giờ vòng vo hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng chưa dám nói điều mình nghĩ. Nên bắt đầu như thế nào đây? Tôi không thể thiếu em.

Một tháng trôi đi. Đêm nay trăng thượng huyền đã in trên nền trời. Tôi lang thang trong đồi đầy cây trái. Tôi đang nhớ em. Tôi không thể không nói với em. Ngày mai, tôi sẽ đi gặp em và nhất định tôi sẽ nói, rằng tôi yêu em… Rằng, tôi và em…

Phúc Nguyên

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Nhiễu điều phủ lấy giá gương…

Một lần nữa tâm can anh lại xốn xang. Không phải vì cơ thể nhuốm bệnh mà anh ăn không ngon, ngủ không yên. Anh muốn một lần nữa ủng hộ lời kêu gọi. Nhưng vợ chồng anh mới góp một triệu đồng, bây giờ làm sao nói với chị? Vả lại dù rất muốn, nhưng giữa ý muốn và thực hành không phải không có sự đắn đo. Là người lao động, anh biết giá trị mồ hôi đổ ra để có được đồng tiền là thế nào.

Truyện ngắn: Những người lính ngoài biển khơi

Bão tràn vào thành phố. Trời tối đen như mực. Một số khu vực đã mất điện từ mấy ngày qua. Mưa như trút nước. Tiếng người phát thanh viên trên truyền hình thảng thốt “…lũ tràn chưa rút hết thì cơn siêu bão số 7 tiếp tục tràn vào Biển Đông, uy hiếp các tỉnh miền Trung. Chính phủ đang huy động mọi lực lượng để cứu dân, tránh tình trạng cô lập từ các huyện như hiện nay…”.

Truyện ngắn: Lầm lỡ

“Công ty phá sản, tôi chạy khắp nơi mà không kiếm được việc làm khác. Cuối cùng, với vốn tiếng Anh kha khá, tôi trở thành nhân viên buồng phòng trong một khách sạn nằm sát bên bờ biển. Tại đây, tôi quen Kha khi anh từ Mỹ đến đây triển khai một dự án về môi trường. Hôm đó, khi trở về phòng lấy bản đề án để quên trên bàn, Kha thấy tôi đang chăm chú đọc những trang bản thảo một cách say mê.

Truyện ngắn: Lỡ hẹn một chuyến bay

Từ khi thành phố bắt đầu thực hiện quy định giao thông một chiều ở một số con đường, hàng ngày lộ trình đi về của anh có thay đổi. Vòng đi vẫn qua đường Ngô Gia Tự, nhưng vòng về buộc anh phải đi đường Nguyễn Trãi. Lâu nay anh hầu như tránh con đường này. Bởi lẽ, đó là con đường ngang qua nhà nàng. Lòng anh không bình lặng mỗi khi nhìn thấy cánh cổng có giàn hoa giấy tím. Đã nhiều năm rồi từ lúc không còn bóng nàng bên khung cửa nhỏ đó.

Truyện ngắn: Lòng vị tha

Nhà Sơn và Thơm cạnh nhau, trong xóm bãi rác. Gọi là nhà nhưng thực ra đó chỉ là những túp lều lợp tôn rỉ, tường là những mảnh bìa carton, thùng thiếc, thùng sơn… chắp. Cả 2 đều không có cha, đều lớn lên từ những thứ lượm lặt trong bãi rác. Cũng như mọi người dân nơi này, hai đứa biết theo mẹ bới rác từ khi chập chững biết đi.

Truyện ngắn: Bài học và tình bạn

Vừa hết giờ làm, Hùng vội phóng xe khỏi cơ quan. Chạy rì rì giữa dòng xe cộ đông đúc, lòng Hùng bồn chồn, chỉ muốn tăng ga vọt lên để mau về nhà. May mà cu Tuấn đã được cô giáo ở cùng tổ hứa chở giúp về chứ không lại chờ bố, rồi khóc. Còn vợ anh, mới mổ ruột thừa xuất viện ngày hôm kia, không biết ở nhà có chịu nằm yên hay lại tham công tiếc việc...

Truyện ngắn: Ngày đầu lên lớp

Sáng, trong khu tập thể giáo viên cạnh trường, Lan thức dậy từ lúc nào. Đã thành thói quen, sáng nào cũng vào giờ này, Lan đều ngồi bên chiếc bàn nhựa cạnh cửa sổ, xem lại giáo án cho một ngày lên lớp. Cô chẳng thể lý giải vì sao mình lại yêu nghề giáo viên đến thế, và càng không hiểu vì sao từ khi được nhận về trường này dạy, cô lại tâm huyết, nhiệt tình đến vậy.

Truyện ngắn: Mình đã thuộc về nhau

Trong buổi lễ trao giải cuộc thi viết về môi trường hôm đó, em tưởng tác giả đạt giải nhất là người trong ngành, nhưng hóa ra không phải. Anh tự giới thiệu cái nghề khảo sát của mình là “nghề đi lang thang”. Trước đây, nhiều lần đọc những bài báo rất hay ký tên anh, em tưởng tác giả là một cô gái bởi lối viết sâu sắc mà đằm thắm đến thế. Hóa ra không phải, mà là anh - chàng trai ngăm ngăm cao lớn, chắc đậm, mái tóc đen lòa xòa trước trán, nụ cười luôn nở trên môi.
Top