banner 728x90

Truyện ngắn: Tất cả vì con

02/05/2025 Lượt xem: 2482

Trong tốp thợ, ông là người cao tuổi nhất nhưng cũng là người vất vả nhất. Cứ nhìn công việc hàng ngày như trộn vữa, bưng bê xi măng, gạch, vác gỗ, dọn dẹp công trình vào cuối ngày - công việc của một phụ thợ nề - là có thể thấy ngay điều đó.

Năm tháng dãi dầu đã làm ông trông già dặn hơn nhiều so với tuổi 54. Nhưng tôi vẫn hay thấy ông cười mỗi khi gặp, nụ cười nom lúc nào cũng hiền trên gương mặt thuần phác. Trò chuyện vài ba lần trong lúc ngơi việc, tôi biết hai con gái đầu của ông đang theo đại học luật. Đôi mắt âu lo chợt vui hơn khi bảo, con gái đầu đã biết đi dạy kèm, làm thêm ở quán cafe nên ông cũng đỡ đi phân nửa trong gói 3 triệu đồng gửi vào cho hai chị em hàng tháng. “Nhiều khi nghĩ đến con mà thương đứt ruột, cô ơi. Nhưng công việc của tui cũng không thường. Ai kêu mô thì làm nấy thôi. May mà nhà cũng còn làm ít đất lúa nên gạo cũng gần đủ ăn quanh năm. Vợ tui cũng chịu khó, loay xoay việc nhà rồi bán bánh ép, mỗi ngày cũng phụ thêm được chút đỉnh. Nhà còn hai đứa nữa, nhưng đứa sau bị bệnh bại não từ nhỏ. 13 tuổi rồi mà giống như con nít rứa, phải có người trông coi, chăm sóc...”, ông kể.

Tôi nhìn cách ông lụi hụi hàng ngày và hiểu vì sao người cha này lại âm thầm một cách đầy động lực như thế, cả trong cách ông không nề hà bất cứ phần việc nặng nhọc nào chỉ với một ước mong duy nhất: lúc nào cũng có công trình để người ta kêu mình tới phụ. Ông tính, lương phụ thợ nề 160.000 đồng/ngày, ông chỉ dùng 1/4, trong đó 30.000 đồng cho tiền ăn, 10.000 đồng tiền xăng chạy từ nhà lên trung tâm thành phố. Đó cũng là cách tiết kiệm nhất mà ông có thể.

Hôm mưa, ra nhà xe gặp ông đang đẩy chiếc xe máy Trung Quốc cà tàng xuống sân, tôi bảo sao bác không ra ngoài ngõ ăn trưa luôn cho tiện? Câu trả lời của ông làm tôi lặng người: tui về dưới xa hơn một chút. Quán ni bán mắc, cơm lại có hơn chén, không đủ no... Lòng chợt đắng lại khi nhớ dạo nào, đọc trên báo, người ta cảnh báo chuyện cơm bao no trong các quán cơm bụi ở TP. Hồ Chí Minh. Lúc đó chỉ nghĩ đến khía cạnh mất an toàn với sức khỏe và một cách làm ăn nhẫn tâm thôi. Nhưng những người lao động chỉ quan tâm đến vấn đề trước mắt: đủ no để tiếp tục buổi làm việc dài. Có lẽ vì thế mà dù được cảnh báo, dù biết những ẩn họa cho sức khỏe nhưng người ta vẫn chấp nhận và các quán cơm bao no vẫn có chỗ để tồn tại đâu đó.

Điều này đã đuổi theo tôi mãi khi ông chào tôi và bảo, tui về chở con bé đau ốm đi một vòng, chiều mô nó cũng chỉ có mỗi việc đợi ba về cho đi một vòng rứa là cười thôi...

Phúc Nguyên

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Nhặt của rơi

Tiếng reo của nó làm tôi run bắn người. Ông bà kia cũng phát hiện thấy nó. Thằng Hòa lùi lại định chạy nhưng không kịp...

Câu chuyện gia đình: Hôn nhân vụ lợi và bi kịch

Trai gái yêu nhau và khi hai bên cảm thấy đã có tương đối đầy đủ các điều kiện cần thiết, họ quyết định tiến tới hôn nhân. Hôn nhân là một biểu hiện cao đẹp nhất của tình yêu. Thế nhưng, điều này không phải đúng trong mọi trường hợp.

Truyện ngắn: Bác xích lô và ông khách lạ

Cuối năm, dòng người trở nên đông đúc. Ai cũng hối hả lo mua sắm bánh mứt, cây cảnh, trang trí nhà cửa thật đẹp để đón năm mới. Riêng bác xích lô vẫn như mọi ngày: sáng ăn qua quýt ổ bánh mì rồi đạp xe đến gần bến xe, chờ những chuyến xe khách từ các tỉnh về, đón mời khách...

Quà tặng

Tôi cầm tờ quyết định nhập ngũ, với một mớ thắc mắc trong đầu: ở cương vị bố tôi, quan hệ rộng, quen biết nhiều mà không xin cho tôi ở lại, để đứa con trai độc nhất phải đi xa?

Truyện ngắn: Kỷ niệm mùa mai vàng trước Tết

Giữa tháng Chạp, mẹ giục tôi lặt lá mai cho kịp Tết. Công việc này hầu như năm nào tôi cũng đảm nhận. Mọi năm tôi làm rất nhanh, rất hứng khởi, bởi tôi không phải làm một mình mà luôn có “trợ lý”. Tháng Chạp nào “trợ lý” cũng sang nhà để cùng tôi lặt lá mai.

Truyện ngắn: Về với biển

Quê tôi không phải là vùng biển,. Bố mẹ tôi mất sớm, tuổi ấu thơ của tôi bị ngập chìm trong mưu sinh, kiếm sống và học hành. Không giống những đứa trẻ khác, ngày hè được bố mẹ đưa đi tắm biển, đến tận năm 18 tuổi, tôi vẫn chưa một lần ra biển, chưa được thưởng thức cái vị mặn tanh nồng của nước biển, và nhìn thấy không gian mênh mông của biển cả, những cánh buồm no gió với hương biển nồng nàn như trong những tác phẩm văn học.

Tản văn: Hương hoa bưởi năm xưa

Giếng nước nhà tôi cũng thảng hoặc trôi lững lờ vài cánh hoa bưởi, vốc đầy hai tay làn nước ấy vã lên mặt, tôi cảm nhận rõ hương vị của quê hương lan tỏa. Sự gắn bó với nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người chính là bắt đầu từ một làn hương, một màu hoa như thế!

Truyện ngắn: Ba hạt dẻ tình yêu

30 năm rồi, hôm nay tôi mới có dịp quay trở về căn nhà cũ, nơi gắn bó tuổi thơ đời tôi với những kỷ niệm ngọt ngào. Căn nhà cũ của tôi đã qua tay mua bán nhiều chủ, được tu sửa nhiều chỗ, được chủ mới xây lại mặt tiền nên giờ đã đổi khác rất nhiều. Trước đây ô cửa sổ nhà tôi nằm sát ô cửa sổ nhà kế bên, thế nhưng bây giờ ô cửa sổ nhà tôi đã không còn nữa, nó bị bịt kín bởi một bức tường đặc, chạm trổ hoa văn. Chỉ có ô cửa sổ nhà kế bên là vẫn còn nguyên vẹn.
Top