banner 728x90

Truyện ngắn: Nhân nào quả nấy

02/05/2025 Lượt xem: 2609

Đầu tuần, tôi cùng đồng nghiệp đi mua ít sách để tặng trẻ em miền núi. Đang chăm chú chọn sách, bỗng nghe có tiếng lọc cọc. Nhìn ra phía cửa, tôi bắt gặp người đàn ông tuổi ngoài sáu mươi, tóc muối tiêu chống nạng đi vào. Sau câu chào, ông hỏi nhân viên mua cuốn sách “Hướng dẫn giải toán violympic lớp 4”. Chọn xong vài cuốn sách cho việc học, ông lấy tiếp mấy cuốn “Nghìn lẻ một đêm”, “Truyện cổ tích Việt Nam”... Bắt chuyện, ông cho biết đi mua sách cho cháu ngoại. “Bây giờ xã hội phức tạp lắm! Mọi giá trị đảo lộn cả lên, chú ạ”, ông nói trước lúc ra về như muốn phân bua việc chọn mua sách cổ tích cho đứa cháu. Hỏi chuyện, cô nhân viên nhà sách cho biết, tháng nào ông cũng đi mua sách cho cháu, khi thì truyện cổ tích, những tấm gương hiếu thảo, khi thì sách kỹ năng sống.

Nhìn ông già tật nguyền bỗng nhớ ngày còn nhỏ, lũ trẻ chúng tôi vẫn thường sang nhà bà cụ hàng xóm chơi. Sống trong căn nhà tranh vách đất, cụ bà rất vui khi có trẻ con vui vầy nên vẫn thường bỏm bẻm nhai trầu, phe phẩy chiếc quạt mo và kể cho chúng tôi nghe chuyện cổ tích. Bà kể chuyện Thạch Sanh hiệp nghĩa trượng phu nhưng kết nghĩa nhầm Lý Thông gian ác, chuyện cô Tấm dịu hiền nhờ có ông Bụt thương nên bao lần vượt qua kiếp nạn có kết cục tốt đẹp, rồi cô bé lọ lem khốn khổ nhờ có bà tiên dịu hiền mà được sánh vai cùng hoàng tử hưởng hạnh phúc suốt đời... Nhiều lần thấy bà đem gạo cho những người ăn xin đi ngang qua nhà, tôi không khỏi ngạc nhiên bởi nhà bà nào đâu có khá giả. Hỏi chuyện, bà hiền từ bảo, con người phải có tình yêu thương, phải biết chia sẻ với những người khó khăn. Bà nghèo khó nhưng còn có cả gia đình, còn với những người ăn xin lang thang kia họ nhỏ bé, cô đơn và khốn khổ.  

Tôi không biết ông già tật nguyền ấy là thương binh từng có quá khứ chiến đấu hào hùng hay đơn giản chỉ là nạn nhân của một tai nạn nào đấy. Tôi không biết đứa cháu của người đàn ông chống nạng đó học ở trường nào, đẹp xấu ra sao... Nhưng tôi tin và hy vọng đứa cháu của ông rồi sẽ là người tốt, bởi như người xưa từng nói “gieo nhân nào, gặt quả ấy”!

Hồng Phúc

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tạp văn: Thèm một lần về với đồng quê

Có những chiều thật mệt mỏi, phố người đông và còi xe inh ỏi, tan việc chỉ muốn chạy thẳng về nhà. Những chiều như thế, lại muốn về giữa đồng quê, ngồi trước ngõ nhà mà hóng gió ngoài sông thổi vào mát rượi, lang thang ra bờ kênh nghịch nước với đám trẻ chăn trâu. Ở mãi nơi thành phố tất bật, những chiều quê yên bình cứ thế xa dần…

Tạp văn: Miền quê thương nhớ

Miền quê thương nhớ ấy luôn trong tâm trí tôi. Dai dẳng và âm ỉ. Những lúc nhớ nhung như thế, chỉ có một cách duy nhất: Về. Phải về thôi!

Tản văn: Đầm sen hồng An Lạc

Hôm ấy trời nóng lắm. Nắng đốt bơ phờ ngọn cây và bằng lăng cũng đã lạc màu. Những mảng kính loa lóa trong các tòa nhà cao tầng buổi trưa - cái màu mà dẫu đến từ một thành phố miền Trung, tôi vẫn nghĩ, mình sẽ lạc mất nếu bay như chim, không thì cũng đâm sầm vào vách đứng có hàng chữ màu mè nào đó.

Truyện ngắn: Số phận

Anh giỏi giang, chị xinh đẹp, nhưng cưới nhau được mấy năm vợ chồng lại chia tay. Tòa phán quyết, hàng tháng anh có nhiệm vụ chu cấp tiền cho chị nuôi con. Luật là thế, song anh có vợ mới, cuộc sống cũng khó khăn, có lúc anh dành dụm đưa chị một ít, có lúc không. Chị im lặng và cũng không biết làm sao hơn.

Tản văn: Mùa sứa tươi

Buổi sáng đi chợ sớm, bất chợt tôi nhìn thấy một thau sứa nhỏ nằm lẻ loi bên cạnh những thúng cá tươi. Cô bán hàng nói, mẻ sứa này mới đưa vào bờ sáng nay đó. Những con sứa tươi rói, mập mạp còn đẫm nước, cát biển với mùi tanh nồng đặc trưng đầy gợi nhớ.

Truyện ngắn: Biển trong cô…

Thực ra cô thích biển lắm, nhưng không phải là biển ở những chỗ đông đúc, nhộn nhịp với cơ man người là người. Biển mà mỗi khi cô nghĩ đến thường là những nơi thênh thang sóng. Nơi mà cát thật mịn và không nhiều lắm dấu chân người.

Truyện ngắn: Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ tôi là cây chùm ruột. Trong mảnh sân trước căn nhà nhỏ mẹ tôi mua hồi đó luôn mát rượi bởi bóng mát của một cái cây rất lạ. Nhờ những tán lá sum suê của nó nên ánh nắng chói chang của những ngày hè dịu đi rất nhiều. Khoảng sân râm mát dưới gốc là chỗ cho bọn trẻ chúng tôi tụ tập chơi bắn bi, chơi đồ hàng…

Truyện ngắn: Món nợ

Hơn mười năm trước, hồi đang là sinh viên đại học, suốt 4 năm học hắn đều ăn chịu xôi sáng ghi sổ trong con hẻm gần trường. Được cái lúc nào hắn cũng ăn một lần 2 đĩa, lại luôn miệng má má con con nên bà bán xôi thường khuyến mãi riêng cho miếng cháy to bằng nửa bàn tay.
Top