banner 728x90

Truyện ngắn: Nhân nào quả nấy

02/05/2025 Lượt xem: 2505

Đầu tuần, tôi cùng đồng nghiệp đi mua ít sách để tặng trẻ em miền núi. Đang chăm chú chọn sách, bỗng nghe có tiếng lọc cọc. Nhìn ra phía cửa, tôi bắt gặp người đàn ông tuổi ngoài sáu mươi, tóc muối tiêu chống nạng đi vào. Sau câu chào, ông hỏi nhân viên mua cuốn sách “Hướng dẫn giải toán violympic lớp 4”. Chọn xong vài cuốn sách cho việc học, ông lấy tiếp mấy cuốn “Nghìn lẻ một đêm”, “Truyện cổ tích Việt Nam”... Bắt chuyện, ông cho biết đi mua sách cho cháu ngoại. “Bây giờ xã hội phức tạp lắm! Mọi giá trị đảo lộn cả lên, chú ạ”, ông nói trước lúc ra về như muốn phân bua việc chọn mua sách cổ tích cho đứa cháu. Hỏi chuyện, cô nhân viên nhà sách cho biết, tháng nào ông cũng đi mua sách cho cháu, khi thì truyện cổ tích, những tấm gương hiếu thảo, khi thì sách kỹ năng sống.

Nhìn ông già tật nguyền bỗng nhớ ngày còn nhỏ, lũ trẻ chúng tôi vẫn thường sang nhà bà cụ hàng xóm chơi. Sống trong căn nhà tranh vách đất, cụ bà rất vui khi có trẻ con vui vầy nên vẫn thường bỏm bẻm nhai trầu, phe phẩy chiếc quạt mo và kể cho chúng tôi nghe chuyện cổ tích. Bà kể chuyện Thạch Sanh hiệp nghĩa trượng phu nhưng kết nghĩa nhầm Lý Thông gian ác, chuyện cô Tấm dịu hiền nhờ có ông Bụt thương nên bao lần vượt qua kiếp nạn có kết cục tốt đẹp, rồi cô bé lọ lem khốn khổ nhờ có bà tiên dịu hiền mà được sánh vai cùng hoàng tử hưởng hạnh phúc suốt đời... Nhiều lần thấy bà đem gạo cho những người ăn xin đi ngang qua nhà, tôi không khỏi ngạc nhiên bởi nhà bà nào đâu có khá giả. Hỏi chuyện, bà hiền từ bảo, con người phải có tình yêu thương, phải biết chia sẻ với những người khó khăn. Bà nghèo khó nhưng còn có cả gia đình, còn với những người ăn xin lang thang kia họ nhỏ bé, cô đơn và khốn khổ.  

Tôi không biết ông già tật nguyền ấy là thương binh từng có quá khứ chiến đấu hào hùng hay đơn giản chỉ là nạn nhân của một tai nạn nào đấy. Tôi không biết đứa cháu của người đàn ông chống nạng đó học ở trường nào, đẹp xấu ra sao... Nhưng tôi tin và hy vọng đứa cháu của ông rồi sẽ là người tốt, bởi như người xưa từng nói “gieo nhân nào, gặt quả ấy”!

Hồng Phúc

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Ký ức mùa xuân

Tôi quen anh vào một ngày giáp Tết trong đám cưới của một người quen. Anh cao to, khoẻ mạnh, rắn rỏi và không có điều gì ấn tượng ngoài đôi mắt tinh nghịch, thế nhưng lại cuốn hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Câu chuyện gia đình: Tình yêu đến muộn

Ngày nay, có rất nhiều người mặc dù tuổi tác khá cao song vẫn chưa có điều kiện để lập gia đình. Mỗi người có thể có một nguyên nhân khác nhau, song dễ thấy ở họ có một điểm chung là: kín đáo, ít cởi mở, ngại quan hệ giao tiếp và tuổi càng cao, họ càng ngại luôn cả chuyện lập gia đình…

Truyện ngắn: Nơi ấy, một mùa xuân đi qua

Nhập ngũ, sau ba tháng huấn luyện tân binh, học điều lệnh nội vụ, đội ngũ và bắn đạn thật xong bài một, tôi được điều về tiểu đoàn công binh huấn luyện kỹ thuật binh chủng, để chuẩn bị tăng cường lực lượng cho biên giới Tây Nam...

Tản văn: Ký ức tuổi thơ

Ở quê tôi, nhà nào cũng trồng ít nhất một hàng cau. Cau vừa làm hàng rào, vừa che bóng mát và lấy quả cho các cụ ăn trầu môi đỏ thắm. Cau cũng góp phần cải thiện đời sống của người dân quê tôi.

Truyện ngắn: Nhặt của rơi

Tiếng reo của nó làm tôi run bắn người. Ông bà kia cũng phát hiện thấy nó. Thằng Hòa lùi lại định chạy nhưng không kịp...

Câu chuyện gia đình: Hôn nhân vụ lợi và bi kịch

Trai gái yêu nhau và khi hai bên cảm thấy đã có tương đối đầy đủ các điều kiện cần thiết, họ quyết định tiến tới hôn nhân. Hôn nhân là một biểu hiện cao đẹp nhất của tình yêu. Thế nhưng, điều này không phải đúng trong mọi trường hợp.

Truyện ngắn: Bác xích lô và ông khách lạ

Cuối năm, dòng người trở nên đông đúc. Ai cũng hối hả lo mua sắm bánh mứt, cây cảnh, trang trí nhà cửa thật đẹp để đón năm mới. Riêng bác xích lô vẫn như mọi ngày: sáng ăn qua quýt ổ bánh mì rồi đạp xe đến gần bến xe, chờ những chuyến xe khách từ các tỉnh về, đón mời khách...

Quà tặng

Tôi cầm tờ quyết định nhập ngũ, với một mớ thắc mắc trong đầu: ở cương vị bố tôi, quan hệ rộng, quen biết nhiều mà không xin cho tôi ở lại, để đứa con trai độc nhất phải đi xa?
Top