banner 728x90

Truyện ngắn: KỶ NIỆM KHÓ QUÊN

25/03/2025 Lượt xem: 2676

Tôi xa mái trường tiểu học, xa thầy cô giáo cũ để vào trường chuyên thành phố mang theo hình ảnh bà Còng và hương vị của những gói ô mai.

Nhà bà Còng là một túp lều lụp xụp, nằm ngay sát cổng trường. Bà già yếu, gầy guộc mà vẫn phải bán quà vặt kiếm sống vì không có con.

Ba năm về trước, một lần tan học về, Ánh (bạn cùng lớp) rủ tôi vào nhà bà Còng mua ô mai.

- Bà bán cho cháu 400 đồng ô mai – Ánh nói và đưa cho bà Còng tờ giấy bạc 1.000 đồng.

Bà sờ sờ tờ giấy bạc, đút vào ngăn kéo, rồi lấy ra 1.600 đồng đưa cho Ánh và gói ô mai. Cầm tiền, Ánh vội kéo tôi đi thật nhanh.

- Sao bạn lại làm thế (?!). Tôi thắc mắc.

Ánh không trả lời, lảng sang chuyện khác. Những ngày sau đó, tôi không thấy Ánh mua ô mai của bà Còng. Chuyện ấy cũng dần lãng quên.

Cuối năm học, nhà trường phát động thi đua: “Uống nước nhớ nguồn”. Lớp tôi tổ chức đi thăm các gia đình thương binh liệt sĩ. Nhà đầu tiên lớp tôi đến không ngờ lại là nhà bà Còng. Thay mặt lớp, cô giáo chủ nhiệm thắp hương trên bàn thờ chồng bà. Chúng tôi ngước nhìn lên bàn thờ, ảnh một chiến sĩ trẻ măng, mặc áo trấn thủ, mờ ảo trong khói hương nghi ngút. Mắt bà Còng nhòe đi. Giọng bà nghẹn lại: "Ông ấy đã hy sinh trong trận Điện Biên Phủ năm xưa. Cả đời bà chỉ có một ước nguyện đi thăm mộ ông ấy một lần, nhưng bà già yếu rồi, lại không có tiền để đi”.

Bỗng tôi phát hiện thấy Ánh móc trong túi ra 1.000 đồng, rón rén nhét vào hộp đựng trầu cau của bà. Sau hôm đó, tôi không biết bà Còng có nhận được tờ 1.000 đồng của nó không, nhưng ước nguyện của bà thì tôi không bao giờ quên được. Tôi có ý định sau này lớn lên, có tiền, tôi sẽ biếu bà để bà đi Điện Biên.

Chương trình học ở trường chuyên ngày càng khó, tôi phải gồng mình với các môn học và những bài kiểm tra liên miên của thầy cô nên hình ảnh bà Còng dần dần bị quên lãng. Kết thúc năm học, tôi đạt danh hiệu “học sinh giỏi” nên bố tôi thưởng cho tôi một chuyến đi “nghỉ mát”.

Tôi reo lên sung sướng: Bố cho con đi Sầm Sơn hay Đồ Sơn hả bố?

Bố mỉm cười: “Bí mật”

Tôi đòi mẹ mua quần áo tắm, nhưng bố bảo: “Không cần”.

Chiếc xe con cũ rích của cơ quan bố vất vả lắm mới vượt qua được những đoạn đèo dốc núi hiểm trở. Đến nơi, tóc người nào cũng bạc đi vì bụi đất. Nóng kinh khủng! Mồ hôi ướt đẫm áo mọi người. Xuống xe, bố nói: “Điện Biên” đấy con ạ! Nghỉ mát ở đây thật tuyệt vời. Tôi ngạc nhiên vì chưa từng nghe ai nói đi nghỉ mát ở Điện Biên. Thì ra bố tôi kết hợp đi công tác, nên cho tôi đi theo.

Tôi ở một mình trong căn nhà lá ven suối, buồn nẫu ruột. Chợt nhớ đến bà Còng, tôi thấy vui vui, chuyến đi trở nên ý nghĩa. Ngày cuối cùng, tôi xin bố được đi thăm nghĩa trang Điện Biên.  Đáng tiếc tôi không hỏi tên chồng hôm ấy. Tôi và bố cùng các chú trong đoàn lần lượt đi thắp cho mỗi ngôi mộ một nén nhang và tôi hy vọng chồng bà cũng nằm trong số những nấm mộ đó.

Sau chuyến đi ấy, tôi tìm đến nhà bà Còng để kể lại việc đó cho bà nghe. Túp lều của bà vẫn còn nguyên, cửa khóa. Hàng xóm nói lại là bà mất hồi cuối năm ngoái sau đợt nhà nước phong tặng danh hiệu: “Mẹ Việt Nam Anh hùng”.

Tôi thấy cay cay nơi khóe mắt. Tôi tiến lại gần túp lều của bà nói nhỏ: “Bà ơi, thế là ba năm đã trôi qua. Cháu vẫn nhớ lời bà và đã thực hiện được một phần ước nguyện thay bà. Sao bà không đợi cháu đến ngày hôm nay hả bà ?”

Truyện thiếu nhi của tác giả Đào Thu Hương

(Đăng lần đầu trên tạp chí Ước Mơ Xanh - NXB.TN năm 1996)

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Ngày ấy…đâu rồi

Mỗi năm, sau ngày 23-10 âm lịch, chuồn chuồn bắt đầu tung cánh bay thiệt cao giữa tầng trời xanh thẳm, hoa bìm bìm nở trắng cả bến sông, cò, vạc, bói cá, bồ nông tìm về đậu đầy trên bụi tre cao vút, có nghĩa là trận lụt cuối cùng đã theo nguồn ra biển bạc, để lại hai bên bờ lớp bùn non nứt nẻ, khô sần như đồng ruộng vào mùa hạn. Đó cũng là lúc tôm tép trong hang chui ra đẻ con, đỏ rực khúc sông quê. Ba lôi mấy cái nơm nhuộm đầy muội khói trên chái bếp, ngâm dưới bến sông, kỳ cọ cho sạch.

Lưu bút: Mùa hoa phượng

Khi con ve sầu cất cao giọng hát báo hiệu những “chùm hoa nắng” đang trải dài trên khắp miền quê hương cũng là lúc những chiếc áo trắng sân trường bịn rịn chia tay bạn bè, thầy cô, chia tay trang sách hồng... Một mùa hạ đang đến với bao cảm xúc hồn nhiên, tinh khôi của lứa tuổi học trò.

Cảm xúc sau khi đọc truyện ngắn "Ông tôi" của nhà văn Đào Quốc Thịnh

Có những câu chuyện không cần cao trào vẫn khiến lòng ta rung động. Bởi trong sự lặng lẽ, nó chứa đựng hơi ấm của con người, của lòng nhân ái và sự bao dung. Truyện ngắn “Ông tôi” của Đào Quốc Thịnh là một câu chuyện như thế - nhỏ bé, giản dị, mà vang vọng lâu dài như dư âm của một khúc nhạc cuộc sống nhẹ nhàng, thấm vào lòng người đọc một cách tự nhiên như hơi thở.

Truyện ngắn: Mùa hoa bầu bên sông

Chòi canh nằm lút giữa màu xanh mênh mông của bãi bồi. Dưới ánh mặt trời, từng luống ngô non đang thì con gái, tươi mởn, ánh lên sắc ngọc, từng khóm lá bầu xanh thẫm, láng bóng đầy sức sống. Tinh mắt nhìn kỹ mới thấy những của bầu tròn mũm mĩm, im lìm trong cát, trong lá, như chơi trò trốn tìm. Tôi lom khom nhặt hoa đực vào cái giỏ xách đeo bên hông. Những bông hoa màu vàng ánh làm hoa cả mắt.

Truyện ngắn: Chợ nổi miền Tây

Tôi chia tay mối tình đầu của mình bằng những tin nhắn rơi vào khoảng không, bằng những cuộc gọi không hồi đáp. Tôi cũng chẳng gặp Ngọc đang hò hẹn với ai, đang uống cà phê với ai, đang chở ai ngoài phố. Nhưng tôi cũng chẳng có hơi sức để đi tìm anh. Tôi chỉ ôm trong lòng nỗi buồn mất người mình yêu dấu.

Truyện ngắn Mùa gặt lúa

Tràn ngập cánh đồng một màu vàng rực như tấm thảm vàng trải dài tít tắp báo hiệu một vụ mùa bội thu. Mới sáng sớm tinh mơ mà bà con đã đổ ra đồng thu hoạch. Không khí nhộn nhịp khắp đường làng, ngõ xóm chỗ nào cũng thấy lúa và rơm.

Câu chuyện gia đình: Yêu sớm

Một thực trạng hiện nay cho thấy, ngày càng có nhiều trẻ em ở lứa tuổi vị thành niên bước vào yêu đương. Nếu như trước đây hiện tượng này chỉ ở mức bí mật, lén lút, thì nay có chiều hướng công khai. Nhiều trường hợp xảy ra đối với cả những em học sinh cấp 2 dẫn đến hậu quả khôn lường.

Truyện ngắn: Giữa dòng sông sớm

Khuya. Trăng ngoài kia lên cao, qua khung cửa sổ, Hạnh nhìn thấy những ánh vàng chảy tràn trên những tàu lá chuối ở đầu sân. Đêm vắng lạ lùng, chỉ có tiếng dế gáy ri ri đâu đó và thỉnh thoảng có tiếng của một chú vạc ăn đêm, thả xuống những tiếng kêu đơn điệu, thưa thớt. Chưa bao giờ Hạnh cảm thấy ngôi nhà nhỏ bé của mình lại trống vắng như lúc này.
Top