banner 728x90

Truyện ngắn: Giờ này anh ở đâu?

02/11/2024 Lượt xem: 2348

Dạo ấy, tôi 18 tuổi, vừa tốt nghiệp phổ thông trung học. Gia đình tôi khi đó rất khó khăn. Ba tôi đã mất, chỉ còn mình mẹ bươn chải việc đồng áng nuôi các con. Biết rằng vào đại học là con đường xa tít, không nằm trong khả năng của mình nên tôi chọn cách mà nhiều cô gái trong làng vẫn làm: bán hàng rong ở bến phà, cách nhà khoảng 2 cây số.

Bến phà tuy nhỏ bé nhưng luôn tấp nập, đặc biệt là mỗi khi phà cập bến. Tôi bưng cái khay nhựa trên đó có đủ thứ: thuốc lá, bánh, kẹo... chạy thật nhanh, băng băng lội qua mép nước, luồn lách qua những đám người chen chúc để lên phà, mong bán được ít hàng.

Bến phà rất đông vào những ngày cuối tuần, khi nhiều đoàn khách đi theo các tour du lịch, tham quan miệt vườn sông nước. Tôi thích quang cảnh khi đó: những dòng người nườm nượp đổ xuống bến. Họ ăn mặc thật đẹp, nhất là những cô gái trẻ. Giá như tôi được như họ. Khi đó, tôi cũng sẽ bước những bước thong thả, nhàn tản, chứ không tất bật, cuống cuồng như thế này. Nhưng biết đến bao giờ tôi mới có đủ tiền để được như họ, trong khi mỗi ngày tôi chỉ kiếm được vài chục ngàn đồng, đủ giúp mẹ nuôi em và trang trải cho cuộc sống hàng ngày?

- Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế, cô bé?

Đó là tiếng anh trưởng bến. Anh đưa đôi mắt to nhìn tôi, mỉm cười. Tôi bối rối cúi đầu. Mỗi khi bắt gặp ánh nhìn của anh, tôi như thấy có một khoảng sáng lung linh bao quanh. Từ khi anh về thay bác Sơn, trưởng bến cũ nghỉ hưu, bến phà như sôi động hẳn lên, bởi anh cho phép chúng tôi ra vào bến thoải mái, miễn là phải giữ vệ sinh. Anh dặn chúng tôi đừng bán đồ hư cho khách, phải chọn những loại hàng còn hạn sử dụng; các loại trái cây, bánh tráng, khoai lang chiên... phải bảo đảm vệ sinh thực phẩm. Anh nói, làm sao để khách dù chỉ dừng lại hơn nửa giờ đồng hồ nhưng vẫn nhớ hoài về bến phà này.

Những khi chờ cho đủ người qua phà, rảnh rỗi, anh tập hợp chúng tôi lại, đọc báo, kể chuyện thời sự... Thỉnh thoảng, anh tổ chức liên hoan văn nghệ “cây nhà lá vườn”: Anh đệm đàn ghi-ta và bảo tôi hát. Anh khen tôi có giọng hát hay. Trong khi tôi đắm mình vào bài hát thì chân anh gõ gõ theo nhịp trên nền nhà, mái đầu nghiêng nghiêng, gật gù theo tiếng nhạc. Ánh mắt anh khi đó thật lạ...

Khi câu kết của bài hát chấm dứt, những người khách đợi phà, mấy anh nhân viên và lũ bạn bán hàng rong vỗ tay: “Trời ơi! Hay quá!”. Tôi ngượng nghịu ngước nhìn lên. Anh mỉm cười: “Tuyệt lắm! Rồi em sẽ thành một ca sĩ đấy!”. Tôi cười buồn: “Em cũng muốn lắm, nhưng em có bao giờ ra khỏi cái bến này đâu!”. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Phải có niềm tin. Anh hứa sẽ cố hết sức để giúp em!”.

Tưởng anh chỉ nói chơi cho vui, nào ngờ, một tháng sau, khi đi họp ở tỉnh về, anh dẫn theo một người đàn ông cao lớn: “Đây là chú Hải, trưởng đoàn ca nhạc “Hương Rừng” của tỉnh! Chú Hải sẽ giúp em thực hiện điều mình mơ ước!”. Tối hôm đó, khi chiếc phà đã neo vào bến, chỉ còn dòng sông lặng lẽ trôi dưới ánh trăng vằng vặc, tôi đã hát cho chú Hải nghe, trong tiếng đàn dìu dặt của anh. Cũng như anh, chú Hải khen tôi có chất giọng tốt.

Mọi chuyện sau đó đến với tôi rất nhanh chóng: Chú Hải đến nói với mẹ, đề nghị cho tôi vào đoàn ca nhạc “Hương Rừng”.

Chỉ sau một thời gian học nhạc lý cấp tốc, luyện giọng, chỉnh âm, tập phong cách... thời khóa biểu của tôi kín các lời mời biểu diễn. Bận rộn với công việc và lâng lâng trong cảm giác bay bổng của một ngôi sao mới nổi, tôi chẳng có thời gian về lại bến phà thăm anh, dẫu chỉ một lần. Vả lại, tôi đã mua được nhà, đưa mẹ và các em cùng lên tỉnh ở. Làng quê nghèo khó ấy chỉ còn là kỷ niệm mờ nhạt trong tâm trí tôi.

Mấy năm sau, khi trở thành một ca sĩ nổi tiếng, tôi mới có dịp trở lại chốn cũ khi đoàn ca nhạc “Hương Rừng” thực hiện một hợp đồng biểu diễn với xã. Bến phà xưa không còn nữa, thay vào đó là một cây cầu bằng bê tông chắc chắn.

Tôi vội vã đi tìm anh, nhưng anh không còn ở đây nữa. Lũ bạn trách tôi: “Sao mày tệ thế! Bao nhiêu năm rồi chẳng chịu về. Anh trưởng bến buồn lắm, cứ trông hoài. Chiều nào, anh ấy cũng ra bến ngồi đàn rất lâu, một mình...”.

Tôi thấy mình thật có lỗi. Nếu không có anh giúp đỡ, chắc chắn tôi vẫn chỉ là một người bán hàng rong trên bến phà... Nhưng tôi biết tìm anh ở đâu bây giờ?

Hương Lan

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Những mảnh đời ghép lại

Không hiểu sao những lúc ngồi trồng rau mầm trên sân thượng, Trầm hay nghĩ về cuộc hôn nhân của đời mình. Hai năm trước, có nằm mơ chị cũng không thể mường tượng ra mình có những buổi sáng thong thả chăm bẵm cho tổ ấm. Đồng ý làm vợ Khang, chị chỉ nghĩ “ừ thôi, cùng phận bèo trôi bám nhau neo đậu, biết đâu đỡ buồn”.

Truyện ngắn: Trở về với các em học sinh thân yêu

Tốt nghiệp Đại học Sư phạm, Mơ xin được về công tác tại trường cũ, nơi cô đã có những năm tháng đầy kỷ niệm của thời cắp sách. Dường như cảnh vật không mấy thay đổi; vẫn là những thầy cô của 4 năm trước, chỉ có các em học sinh là mới. Và có một người mới nữa là người bảo vệ tên Hào, thay thế bác Tánh đã già yếu. Lần đầu nhìn thấy Hào, Mơ thắc mắc, sao trường lại chọn một người khuyết tật làm bảo vệ?

Câu chuyện gia đình: Chung một mái nhà

Một ngày cuối thu. Trong phòng học của An, thằng Bình cầm con voi đất ngắm nghía, châm chọc: “Anh An nắn con voi đẹp quá. Anh phải nắn thêm ông An con ngồi trên lưng với điểm mười treo lộn ngược trước ngực”. Đang làm bài tập toán, An không tập trung suy nghĩ được vì giọng nói léo nhéo của Bình. Nó gắt: “Mày có im cho tao làm bài không!”.

Câu chuyện gia đình: Cuộc đời của má

Với tôi, má là hình ảnh mẫu mực của người phụ nữ miền Trung thuần đức. Má chân phương, mộc mạc, chịu thương, chịu khó. Má tôi làm nông, quanh năm bươn trải, gò lưng trên đồng. Trên người má lúc nào cũng có những “sản phẩm” của đồng ruộng. Khi thì sợi rơm khô trên tóc; có lúc trong túi áo rơi ra mấy hạt thóc; lưng áo luôn mướt mồ hôi; trên vai kẽo kẹt đôi quang gánh… Dường như, má đẹp hơn là nhờ vậy, vẻ đẹp vĩnh hằng của đức hy sinh.

Truyện ngắn: Chuyến đi biển bình yên

Biển trong tôi là một thủy cung huyền bí cần được khám phá bởi cái nắng, cái gió ở đây rất đáng yêu và quyến rũ vô cùng. Nhìn thiên hạ nô đùa với sóng, với trời nước mênh mông mà thấy thích. Thích thì thích nhưng rất sợ bởi tôi không biết bơi.

Truyện ngắn: Câu chuyện giữa rừng thông

Chàng trai đang ngồi cạnh tôi có vẻ ngoài không mấy thiện cảm. Người thấp đậm, nước da sạm nắng, râu cằm tua tủa... hơi ngang tàng và có chút gì đó bặm trợn. Vậy mà tôi phải đi với anh ta suốt một quãng đường dài để vận chuyển một số hàng mới mua từ Hà Nội về Vũng Tàu.

Truyện ngắn: Tìm lại cuộc tình sau mười năm xa cách

Chuyến tàu ngày thứ hai vắng khách, chỉ có mình tôi với một chàng trai trẻ trong khoang 6 giường nằm. Chàng trai có mái tóc bồng gợn sóng khoảng 30 tuổi ấy đang làm cuộc hành trình đi tìm cô gái mà mình thương yêu.

Truyện ngắn: Những người lính trở về từ chiến tranh

Hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà tôi là cặp vợ chồng lớn tuổi. Trông họ rất phúc hậu. Thấy anh chị ra vô, tất bật với việc chăm mấy con gà, xới vài luống rau... tôi nghĩ chắc họ là cán bộ hưu trí, về quê sinh sống.
Top