banner 728x90

Truyện ngắn: Cuộc chia tay bất thành

12/11/2024 Lượt xem: 2468

Ngày xưa, Nhiên vẫn mơ mình sẽ gặp và yêu một người con gái đẹp, sẽ cùng cô có những chuyến rong chơi đến những miền đất xa lạ. Nhiên đã bỏ ra mười năm ròng để chỉ lo việc kiếm tiền, để thay đổi số phận của mình và anh đã đạt được. Nhiên có năng khiếu vẽ bẩm sinh. Chính nhờ năng khiếu đó mà lúc đầu Nhiên đi phụ vẽ cho một xưởng vẽ tranh chợ, rồi sau đó tranh thủ đi học thêm, dành dụm tiền mở một xuởng vẽ cho riêng mình.

Ngày còn làm ở xưởng vẽ, Nhiên yêu Thủy, cô gái có mái tóc dài mềm mại, dáng đi nhẹ nhàng. Thủy làm ở tiệm tóc nữ đối diện với xưởng vẽ. Thủy thẳng thừng từ chối tình yêu của Nhiên: “Yêu anh để  sống bằng nước lã à? Thời buổi này không có tiền thì không có tình yêu đâu”.

Rồi Nhiên gặp Duệ, không quan tâm anh giàu hay nghèo, cũng chẳng quan tâm đến tương lai của Nhiên. Duệ nói khi gặp nhau: “Có chí không thì chưa đủ, còn phải có cơ hội, em tạo cho anh cơ hội”. Chú của Duệ  nhận Nhiên vào làm việc ở xưởng thiết kế của ông. Từ đó, cuộc sống của Nhiên sang trang.

 Duệ không phải là một người con gái có thể tán tỉnh bằng những lời trăng hoa. Duệ nói: “Tình yêu khác với đi ăn nhà hàng, không phải hôm nay chán nhà hàng này thì ngày mai lại thay nhà hàng khác”. Hôm Nhiên trễ hẹn, anh giải thích: “Anh bận đi Vũng Tàu với khách hàng. Anh có hợp đồng thiết kế một quán cà phê”. Duệ nói: “Anh đi đi” rồi khép cửa lại, không ngoái nhìn theo tiếng xe của Nhiên.

 Nhiên không đi Vũng Tàu để ký hợp đồng, Nhiên có một lời hẹn mới với một cô gái xinh đẹp. Cô gái ấy rực rỡ như một bông hồng anh vừa gặp trong xưởng về. Cô gái ấy xuất hiện giống như từ trong một bức tranh, khi anh đang hướng dẫn cho học trò. “Em là Huyền. Anh nhớ không? Ngày xưa mình học cùng lớp”. Nhiên bị choáng váng ngay bởi mùi nước hoa rất nhẹ nhàng. Thường thì những người phụ nữ tự tin vào nhan sắc của mình sẽ chọn cách dùng loại nước hoa này.

Ngày mai Nhiên có hẹn với Duệ đi xem phim. Đó là một bộ phim Nhiên rất thích, Duệ đã phải vất vả lắm mới mua được cặp vé để hai người cùng đi. Vậy mà Nhiên bỏ bộ phim.

Với Duệ, tình yêu không phải là xin cho, cũng không phải là ân huệ của người này trao cho người kia. Tình yêu của Duệ và Nhiên cũng giống như một cơn mưa dầm hiếm hoi giữa thành phố. Duệ đến với Nhiên khi anh đang tay không, khi anh đang trăm cay nghìn đắng, cho đến khi Nhiên đã đứng vững và nghênh ngang cùng phố xá, khi trong túi anh có tiền. Duệ nói: “Khi không yêu nhau, hãy nói lời chia tay, nhưng đừng lừa dối nhau. Em ghét nhất trên đời là sự lừa dối”.

Huyền nói: “Em chỉ đùa với anh thôi. Em đã có người yêu, anh ạ. Anh ấy ở Đức, tuần sau về”. Dường như lòng Nhiên dửng dưng, không đau đớn. Nhiên chợt nhận ra rằng mình đang lạc lõng, giống như anh đang đi trên mặt băng của một dòng sông vào mùa tuyết rơi, nhưng bất ngờ băng tan, thế là anh rơi từ trên mặt nước xuống dưới. Anh rơi xuống thẳm sâu.

Duệ đã trả căn nhà thuê hơn một tuần nay. Duệ không để lại cho Nhiên một mẩu nhắn tin nào, điện thoại cũng chỉ vang lên những giọng nói vô cảm của tổng đài. Nhiên không can đảm hỏi bà chủ nhà là Duệ đã đi đâu, và chừng nào Duệ trở về.

Nhiên ngần ngừ trên con đường xe cộ lao nhanh. Duệ từng nói: “Anh nhìn mọi người đang đi trên con đường xem, chẳng ai nhìn ai hết anh ạ. Một ngày nào đó có khi anh và em cùng đi trên một con đường mà chẳng bao giờ nhận ra nhau”. Nhiên quan sát mọi người, quả thật chẳng ai nhìn ai.

“Anh rảnh không. Cà phê”. Đó là tin nhắn của Duệ, tin nhắn giữa lúc Nhiên cần Duệ nhất.

 Vẫn là quán cà phê như mọi quán cà phê trong lòng phố với hoa, cỏ và nhạc trôi trong thinh không.

Duệ đã ngồi đợi, vẫn nụ cười trên môi.

“Em dọn nhà mà quên báo cho anh biết. Vì em thấy anh đang bận rộn”.

Nhiên ngập ngừng: “Anh xin lỗi?”.

“Tối nay có phim rất hay. Em đã mua vé”. Duệ đưa vé cho Nhiên. Nhiên chợt phát hiện ra Duệ là người con gái đẹp, rất đẹp.

Tối nay họ sẽ đi xem phim. Không ai biết rằng có một cuộc chia tay bất thành.

Hương Lan

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Nhiễu điều phủ lấy giá gương…

Một lần nữa tâm can anh lại xốn xang. Không phải vì cơ thể nhuốm bệnh mà anh ăn không ngon, ngủ không yên. Anh muốn một lần nữa ủng hộ lời kêu gọi. Nhưng vợ chồng anh mới góp một triệu đồng, bây giờ làm sao nói với chị? Vả lại dù rất muốn, nhưng giữa ý muốn và thực hành không phải không có sự đắn đo. Là người lao động, anh biết giá trị mồ hôi đổ ra để có được đồng tiền là thế nào.

Truyện ngắn: Những người lính ngoài biển khơi

Bão tràn vào thành phố. Trời tối đen như mực. Một số khu vực đã mất điện từ mấy ngày qua. Mưa như trút nước. Tiếng người phát thanh viên trên truyền hình thảng thốt “…lũ tràn chưa rút hết thì cơn siêu bão số 7 tiếp tục tràn vào Biển Đông, uy hiếp các tỉnh miền Trung. Chính phủ đang huy động mọi lực lượng để cứu dân, tránh tình trạng cô lập từ các huyện như hiện nay…”.

Truyện ngắn: Lầm lỡ

“Công ty phá sản, tôi chạy khắp nơi mà không kiếm được việc làm khác. Cuối cùng, với vốn tiếng Anh kha khá, tôi trở thành nhân viên buồng phòng trong một khách sạn nằm sát bên bờ biển. Tại đây, tôi quen Kha khi anh từ Mỹ đến đây triển khai một dự án về môi trường. Hôm đó, khi trở về phòng lấy bản đề án để quên trên bàn, Kha thấy tôi đang chăm chú đọc những trang bản thảo một cách say mê.

Truyện ngắn: Lỡ hẹn một chuyến bay

Từ khi thành phố bắt đầu thực hiện quy định giao thông một chiều ở một số con đường, hàng ngày lộ trình đi về của anh có thay đổi. Vòng đi vẫn qua đường Ngô Gia Tự, nhưng vòng về buộc anh phải đi đường Nguyễn Trãi. Lâu nay anh hầu như tránh con đường này. Bởi lẽ, đó là con đường ngang qua nhà nàng. Lòng anh không bình lặng mỗi khi nhìn thấy cánh cổng có giàn hoa giấy tím. Đã nhiều năm rồi từ lúc không còn bóng nàng bên khung cửa nhỏ đó.

Truyện ngắn: Lòng vị tha

Nhà Sơn và Thơm cạnh nhau, trong xóm bãi rác. Gọi là nhà nhưng thực ra đó chỉ là những túp lều lợp tôn rỉ, tường là những mảnh bìa carton, thùng thiếc, thùng sơn… chắp. Cả 2 đều không có cha, đều lớn lên từ những thứ lượm lặt trong bãi rác. Cũng như mọi người dân nơi này, hai đứa biết theo mẹ bới rác từ khi chập chững biết đi.

Truyện ngắn: Bài học và tình bạn

Vừa hết giờ làm, Hùng vội phóng xe khỏi cơ quan. Chạy rì rì giữa dòng xe cộ đông đúc, lòng Hùng bồn chồn, chỉ muốn tăng ga vọt lên để mau về nhà. May mà cu Tuấn đã được cô giáo ở cùng tổ hứa chở giúp về chứ không lại chờ bố, rồi khóc. Còn vợ anh, mới mổ ruột thừa xuất viện ngày hôm kia, không biết ở nhà có chịu nằm yên hay lại tham công tiếc việc...

Truyện ngắn: Ngày đầu lên lớp

Sáng, trong khu tập thể giáo viên cạnh trường, Lan thức dậy từ lúc nào. Đã thành thói quen, sáng nào cũng vào giờ này, Lan đều ngồi bên chiếc bàn nhựa cạnh cửa sổ, xem lại giáo án cho một ngày lên lớp. Cô chẳng thể lý giải vì sao mình lại yêu nghề giáo viên đến thế, và càng không hiểu vì sao từ khi được nhận về trường này dạy, cô lại tâm huyết, nhiệt tình đến vậy.

Truyện ngắn: Mình đã thuộc về nhau

Trong buổi lễ trao giải cuộc thi viết về môi trường hôm đó, em tưởng tác giả đạt giải nhất là người trong ngành, nhưng hóa ra không phải. Anh tự giới thiệu cái nghề khảo sát của mình là “nghề đi lang thang”. Trước đây, nhiều lần đọc những bài báo rất hay ký tên anh, em tưởng tác giả là một cô gái bởi lối viết sâu sắc mà đằm thắm đến thế. Hóa ra không phải, mà là anh - chàng trai ngăm ngăm cao lớn, chắc đậm, mái tóc đen lòa xòa trước trán, nụ cười luôn nở trên môi.
Top