banner 728x90

Truyện ngắn: Bài học đạo lý ở đời

06/04/2025 Lượt xem: 2501

Chị Bảy, người làm nghề thu mua phế liệu có thân hình gầy gò, đội chiếc nón cũ, đi chiếc xe đạp cọc cạch thường hay lui tới con phố trung tâm này, bởi mỗi lần qua đây, chị mua được khá nhiều phế liệu.

Trong số những gia đình khá giả ở khu phố ấy có gia đình cụ bà tên Lộc. Cụ Lộc đặt báo dài hạn nên cứ khoảng 2 tháng cụ lại gom báo cũ bán cho mấy chị thu mua đồng nát như chị.

- Hôm nay bao nhiêu 1kg báo? - từ căn phòng khách của ngôi nhà 3 tầng, cụ Lộc gọi với ra khi nhìn thấy chị Bảy.

- Dạ 4 ngàn cụ ạ - chị Bảy mau mắn trả lời.

- Cách đây 1 tháng 6 ngàn/1kg, sao hôm nay chỉ mua 4 ngàn vậy?

- Tháng trước là mùa xoài nên báo cũ bán có giá cụ ạ, còn bây giờ hạ xuống rồi.

- Thôi đi đi, 6 ngàn mới bán!

- 5 ngàn được không cụ?

- Cô không trung thực gì hết. Lần sau mua bao nhiêu thì nói bấy nhiêu chứ đừng nói như thế! Lúc đầu nói 4 ngàn, sau đó lại 5 ngàn. 6 ngàn 1kg tôi mới bán.

Lưỡng lự một hồi, chị Bảy cũng gật đầu đồng ý. Bên cạnh đống báo cũ, cụ Lộc đã để sẵn chiếc cân, vì cụ sợ cân của mấy chị đồng nát không đúng. Nhấc lên đặt xuống, cuối cùng đống báo nặng 4kg cũng được chị Bảy mua với giá 24.000 đồng. Với ai cũng thế, cụ Lộc đã bán thì phải ra bán, một tờ báo cũ cũng không được thêm.

Hơn 1 năm nay, chồng chị Bảy làm ăn khá hơn nên chị chuyển nghề, từ thu mua đồng nát sang bán cam dạo.

Hôm ấy chị quảy gánh cam qua nhà cụ Lộc. Thấy có người bán cam đi ngang qua, cụ Lộc từ trong nhà gọi ra:

- Cam bán bao nhiêu 1kg vậy?

- Dạ 35 ngàn cụ ạ.

- 30 ngàn nhé!

- Dạ không được, con nói đúng giá!

- Thôi 32 ngàn.

Chị Bảy gật đầu đồng ý. Nhìn thấy cụ Lộc bước ra, chị Bảy tươi hẳn lên:

- Cụ vẫn khỏe chứ? Lâu quá rồi!

Cụ Lộc nhìn chị Bảy hồi lâu mới nhận ra chị chính là người mua phế liệu ngày nào. Khi cân, cụ nhìn thấy cây kim trên chiếc cân chỉ hơn 1,5kg nhưng chị Bảy chỉ tính tiền 1kg. Cụ hỏi: “Tính nhầm hả, sao chỉ có 32 ngàn đồng hả cô?”, chị Bảy cười nói: “Lúc này chồng con làm ăn được hơn so với hồi con đi mua phế liệu nên con biếu cụ một chút. Gặp cụ mừng quá, vài lạng cam thì có gì đâu”.

Bà cụ hớn hở cầm gói cam bước vào nhà, nhưng ngay sau đó cụ chợt giật mình, nghĩ: “Mình giàu hơn họ, vậy mà bán mấy tờ báo cũ, mình tính từng đồng. Còn cô này…”.

Từ đó, những người thu mua phế liệu đi ngang qua nhà đều được cụ gọi vào, cho cả đống báo cũ mà không lấy đồng nào.

Hồng Ngọc

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Mất và tìm...

Tôi ngước nhìn cô ta lần nữa, một thoáng ngẩn ngơ nhưng tôi gạt ngay, cúi chào bà thẩm phán rồi bước nhanh ra khỏi cửa. Thế là xong! Từ nay, tôi và cô ta sẽ trở thành người xa lạ. Tôi mỉm cười chua chát, chỉ mới đây thôi, cô gái bé nhỏ, xanh xao cùng tôi ký vào bản án ly hôn đã một thời là vợ của tôi đấy...

“Riêng một góc trời”- Cảm xúc lãng du đi vào miền ký ức trong tôi

Lần đầu tiên tôi nghe bài hát “Riêng một góc trời” của Ngô Thụỵ Miên vào một buổi chiều chủ nhật buồn cuối năm, khi vừa chia tay một cuộc tình. Ngồi cafe một mình tại một quán cafe nằm sát bờ biển, tôi nghe bản nhạc dịu êm như gió thoảng của Ngô Thụỵ Miên vọng về từ đâu đó rất xa xăm…

Truyện ngắn: Thần tượng đã chết

Đã lâu tôi không gặp nhà văn Lê Hồng Mây. Gần một năm nay, tôi cũng không thấy tên anh dưới những truyện ngắn hoặc những bài bình luận văn học đăng trên những tờ báo và các tạp chí quen thuộc. Hình như anh đang dồn sức cho những tác phẩm văn học tầm cỡ, để đời, như anh vẫn thường tâm sự.

Câu chuyện gia đình: Ghen với quá khứ

Ghen cũng được xem là một biểu hiện của tình yêu. Chẳng có người nào yêu lại không ghen, song ghen với quá khứ là cái ghen không bình thường, không chỉ mang đến sự ngộ nghĩnh, tức cười, mà đôi khi còn tác động không tốt đến tình cảm, hạnh phúc hiện tại của gia đình họ. Xin được nêu một vài ví dụ:

Về thăm Đất Mũi Cà Mau

Cà Mau – vùng đất cuối trời Tổ quốc, nơi sông ngòi chằng chịt ôm ấp những cánh rừng đước bạt ngàn, từ lâu đã được biết đến như miền đất có tiềm năng du lịch độc đáo. Và giữa vô vàn cảnh sắc ấy, Mũi Cà Mau – điểm tận cùng cực Nam – trở thành biểu tượng, trở thành nơi ai cũng mong một lần đặt chân đến.

Tản văn: Mưa Tây Nguyên

Tây Nguyên mùa mưa. Có khi mưa liên miên ngày này sang ngày khác, liên miên từ sáng đến tối. Có khi mưa ào ạt buổi sáng, đến trưa thì tạnh, chiều lại mưa tiếp đến tối. Có ngày, sáng nắng, chiều mưa, tối thì mưa dầm dề. Bởi thế mà dường như lúc nào cũng thấy núi đồi, phố phường đẫm nước.

Truyện ngắn: Chiến trường xa

Đoàn chúng tôi gồm 8 người, trừ anh trưởng đoàn và tôi là người có mái tóc hoa râm, số còn lại đều rất trẻ. Sau hai ngày công tác ở Trà Vinh, chúng tôi phấn khởi lên đường về thành phố. Qua khỏi cầu Mỹ Thuận, trời đã tối, mưa bắt đầu rơi, chiếc xe đời mới của đoàn dừng lại một quán ăn sang trọng.

Truyện ngắn: Xin việc

Tôi quyết định đi xin việc làm tại một công ty của Nhật sau khi đấu tranh tư tưởng mất mấy ngày đêm. Vẫn biết được tuyển vào một công ty tầm cỡ của một nền công nghiệp lớn – nơi mà bao nhiêu người mơ ước như vậy – quả là khó đối với một sinh viên mới tốt nghiệp như tôi, nhưng tôi vẫn quyết “thử một lần cho biết” vì nghĩ biết đâu đây cũng mang lại cho mình ít kinh nghiệm cơ mà!
Top