banner 728x90

Tản văn: Tiếng rao đêm

28/07/2024 Lượt xem: 2401

Thời sinh viên, tôi ở nhờ nhà ngoại đi học. Nhà ngoại gần đường tàu. Những đêm thức khuya, nghe tiếng tàu nghiến trên đường ray xình xịch xình xịch, chợt thấy mông lung những ý nghĩ xa xôi.

Như hai chị em cô bé ở vùng quê tăm tối chờ chuyến tàu đêm trong câu chuyện của nhà văn Thạch Lam thuở nào, tôi cũng thao thức nhiều buổi tối, chờ nghe tiếng còi tàu hụ, lòng mơ màng về cuộc sống ngày mai rộng mở, về những chuyến đi, những vùng đất lạ chưa từng…

Nhà ngoại ở trong một căn hẻm nhỏ trong xóm lao động. Xung quanh, là những căn nhà vừa để ở, vừa là nơi để sản xuất, đa phần là gia công giày dép, may đồ thun. Những đêm vắng, từng âm thanh của cuộc sống vọng lên, mồn một. Đêm Sài Gòn đặc trưng bởi những tiếng gõ rao hàng quen thuộc, mà người nào từng sống trong những con phố bình dân đều biết. Tôi nhớ mình cứ thầm thắc mắc, người thành phố có ngủ đêm hay không, tại sao cứ làm việc, bán buôn liên tục, liên tục thế này.

Tôi hồi đó, lạ lẫm với tiếng tắc xực cam chịu của người đàn ông làm nghề tẩm quất, một công việc mà mãi nhiều năm sau này, tôi mới hiểu, nghĩa là gì.

Thầm thương tiếng bước chân rảo qua mọi ngõ ngách của mấy đứa trẻ nhà xe hủ tiếu gõ những tối trời mưa gió. Hủ tiếu gõ dường như là một điều không thể thiếu được trong những đêm thành phố quen thuộc, trong những mùa giá lạnh, trong những lúc đói bụng vì thức khuya, làm việc trễ.

 Rồi thì, đâu đó vang lên tiếng rao bánh chưng bánh gai, bánh giò. Cái giọng quen thuộc thân thương, kẽo kẹt tiếng xe đạp, đều đặn qua bao mùa mưa nắng. Nằm trên căn gác gỗ, tôi vẫn luôn dễ dàng hình dung ra chiếc xe đạp đang ngoằn ngèo trong hẻm, phía sau là cái thúng lớn được ủ trong chiếc bao tải mềm để giữ ấm. Những chiếc bánh nóng hôi hổi luôn là quà đêm một thời…

Rồi thì tôi cũng học xong, rời nhà ngoại. Những đêm thành phố thời mộng mơ đó trở thành quá khứ khi tôi xa khỏi hẻm cụt, trở thành cư dân của một quận vùng ven khác. Ngạc nhiên đến bất ngờ khi nhận ra, thành phố cũng có những đêm lộng gió, tiếng côn trùng đâu kia vọng lại. Đời sống vất vả bận rộn, người ta dường như cũng không còn thời gian để lắng nghe và trăn trở với những âm thanh của đêm nữa rồi.

Ngoại mất. Đêm cuối ngoại còn ở trong căn nhà cũ ngày nào, mọi người tụ tập, nhưng hầu như không ai ngủ. Mai sáng, là phải đưa ngoại đi rồi... Nằm bên cạnh những anh chị em khác trong căn phòng nhỏ, lắng nghe thời gian trôi, những tiếng rao đêm, vòng bánh xe cũ…, mọi thứ gợi lên cảm giác rằng, cuộc sống vẫn bình yên, dù mất mát.

Tôi thấy mình bỗng khắc khoải chờ chuyến tàu Bắc Nam chạy ngang qua hẻm nhỏ, những chuyến rời xa, những đợi chờ, những nối tiếp bất tận của cuộc sống…

Thổn thức tiếng còi hụ trong đêm vắng, lặng chờ ngày mới, dù biết sau đêm này, khi những âm thanh quen thuộc của đêm chìm khuất, ngoại sẽ rời khỏi căn nhà ấm áp quen thuộc, đi về nơi nào đó xa xôi rồi…

Hương Lan

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Áp thấp tan, ngày mai trời lại nắng

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Truyện ngắn: Chuyện đàn bà

Ngày nào cũng vậy, sáng sớm, khi mặt trời vừa ló dạng thì Tư Lý đã có mặt ở chợ huyện. Tư Lý làm nghề bán chuối hơn ba năm nay và anh bán hàng rất có duyên. Khách hàng hễ đã mua chuối của anh một lần là lần sau lại muốn mua tiếp. Lý do đơn giản là giá rất rẻ. Anh thường mua tận gốc và bán tận chợ. Thường thì lúc các nhánh chuối được xếp ngay ngắn cũng là lúc bà con tụ lại. Ở đây, người dân đi chợ rất sớm, họ mua bán xong còn về làm nương rẫy.

Truyện ngắn: Trở về nơi ấy đảo xa

Hành trang chỉ là chiếc ba lô trên vai, ngày đầu tiên đến đảo trông chị như một nữ thanh niên xung phong rắn rỏi, hoạt bát hơn là một cô giáo thùy mị, dịu dàng.

Truyện ngắn: Sự tích hoa xuyến chi

Đầu hạ, quả đồi lại được tô điểm thêm bằng những bông hoa xuyến chi bé nhỏ, tươi tắn. Những đêm trăng, trai, gái làng tôi lại ra đó hò hẹn. Anh Hòa cũng lấy hết can đảm để nói thật lòng mình với chị, rồi chị nhận lời yêu anh cũng trên quả đồi ngập đầy hoa xuyến chi.

Truyện ngắn: Đuổi nhau

Tôi đến tìm Vũ vào cuối chiều. Ông bảo vệ già nheo mắt nhìn tôi dò hỏi. Tôi nói tên anh. Ông bảo vệ khoát tay: “Về lâu rồi! Đón con!”. Tôi thở dài. Vậy mà sáng nay, anh nhắn tin hẹn sẽ cùng tôi ra ngoại ô ăn tối.

Truyện ngắn: Cam chịu

Đêm nay trăng tròn. Bầu trời có nhiều đám mây, vầng trăng cứ lúc ẩn lúc hiện khiến cho đêm thêm huyền ảo. Tôi ngồi ở lan can nhà nhìn vầng trăng đang trôi trong mây. Bỗng dưng tôi nghĩ rằng Hường cũng đang ngồi đâu đó ngắm ánh trăng. Có thể Hường ngắm ánh trăng để nghĩ về quá khứ và sắp đặt cho tương lai cuộc sống của mình. Ngắm để hy vọng ngày về ánh trăng sẽ chiếu vọng vào căn nhà trên tầng cao chung cư của mình hay có thể là mãi mãi Hường sẽ không trở lại?

Truyện ngắn: Mai con sẽ về với mẹ

Tiếng mẹ thều thào, nặng trĩu, rời rạc như muốn nói với tôi điều gì nhưng tôi không thể nào nghe rõ. Nắng chiều chiếu qua khung cửa kính bệnh viện hắt lên khuôn mặt mẹ thứ ánh sáng vàng vọt hằn rõ vết nhăn thời gian trên đôi má gầy gò khiến lòng tôi như có triệu mũi kim châm.

Truyện ngắn: Rau muống biển

Nơi tôi ở là một làng chài ven biển. Tôi sinh ra đã thấy biển trên đời, ấu thơ nơi tôi lớn là những ngày tôi chạy dọc hoài theo những triền cát nghe sóng vỗ vào lòng...
Top