banner 728x90

Tản văn: Tết về quê

15/03/2025 Lượt xem: 2604

Đối với người Việt xa xứ, mỗi độ Tết về, trong lòng ai cũng mong ngóng được về quê để sống trong không khí đoàn viên, đầm ấm cùng với gia đình và nhấm nháp phong vị quê hương.

Về đi em, làng quê cũ có con sông xưa vỗ bờ. Về ôm vai mẹ yêu dấu để được khóc như đứa trẻ thơ…, tiếng hát trầm khàn của nhạc sĩ Trần Tiến trong quán cà phê chiều trên phố vắng bất chợt gợi nỗi nhớ quê hương da diết. Bao năm “dan díu” phố thị, ký ức về làng quê vẫn luôn in đậm trong tôi, để rồi mỗi khi chiều đông hiu hắt, khi cái Tết đang cận kề, nỗi nhớ quê lại trào dâng trong lòng.

Làng! Người quê đi xa ai cũng đầy ký ức của rơm rạ, vẫn mang theo hình ảnh nương ngô bãi sắn, lũy tre xanh tươi, những cô gái quê gánh nước đêm hè. Những vùng quê miền Trung nghèo khó, bao năm bọn trẻ vẫn nhớ đau đáu những buổi trưa hè cùng bạn bè lùa trâu tắm mát. Da diết nhớ thương buổi mùa đông giá rét, nhưng vẫn í ới thổi lửa nướng khoai bên bờ ruộng khô quắt. Nhớ những bạn bè thuở nhỏ với những cái tên hồn hậu như một thuở khó khăn, cứ lầm lũi lớn lên như ngọn cỏ hoang dại, rồi rời làng đi xa với bao ước vọng vào đời. Hết thế hệ này đến thế hệ khác, nối tiếp nhau ra đi mưu sinh khắp chốn, chỉ có làng vẫn như bà mẹ quê nghèo khó luôn mong ngóng đàn con trở về.

Làng! Nhìn vào google map, làng chỉ là chấm đen nhỏ bé vô danh! Nhưng vô danh sao được, bởi trong trái tim mỗi người Việt từ ngàn xưa, làng là tiếng thiêng liêng máu thịt. Làng nhỏ thôi nhưng sức sống bền dai, đầy sự mời gọi với biết bao ân tình. Ở đó có thương yêu bất tận, có chia ngọt sẻ bùi với những năm dài đi qua gian khó. Làng phía xa mờ ấy có ngày kỵ giỗ, có ngày cơm mới, có hội hè đình đám... như sợi dây kết níu, kéo nhau lũ lượt cùng về sau bao lo toan dặm dài mưu sinh. Và như một lẽ tự nhiên, mỗi lần Tết đến, người ta lại gọi nhau về làng. Tết về làng để đi tảo mộ, thắp nén hương cho ông bà đã khuất. Tết về làng là chạm vào cõi thiêng nhất của lòng người, để được sống trong những huyền tích tự mấy trăm năm người già nay còn kể.

Làng! Chỉ một chữ ấy thôi luôn gợi nên bao ký ức đầy sắc màu. Mỗi khi nhìn sắc hoa xuân, lại chộn rộn ước mong quay về để được sống lại những phiên chợ Tết, để được ngồi bên nồi bánh chưng của cha gói trong tàu lá chuối quê thơm nức mùi nếp. Tết về làng để được hít thở mùi bếp thơm lừng của xào nấu, được nhắm lát mứt cay nồng, nếm vị bánh xoài ngọt lịm. Tết về làng để biết luống cải ở góc vườn vẫn xanh, biết vạt nén thơm được mẹ trồng. Về để được ủ trong hơi men của mùi rượu nếp, để ăn bữa cơm chắt ra từ luống cày đẫm mồ hôi của người dân quê bình dị..., được nếm mùi nước mắm đằm thắm của người làng biển dày công tinh chế. Tết về làng ghé lại đình xưa rêu phong phủ kín, đi trên con đê vẫn sắc hồng màu hoa dại, ngang bến sông xưa nhớ lại những hẹn hò lứa đôi nay đã thành kỷ niệm.


Tết quê mới đúng nghĩa từ ngàn xưa để lại. Nhưng kỳ thực với người xa quê, ngày Tết được sống trong không khí đoàn viên, đầm ấm gia đình mới là Tết. Tết đó vẫn mãi đi theo dặm dài cuộc đời, xa xứ bao năm vẫn nhớ thương về. Tết nhớ bóng cha già tất tưởi lo toan cho mâm cúng tất niên chiều cuối năm, bóng mẹ hao gầy mừng đứng đợi con đầu ngõ, xoa mái tóc nửa đời sương gió vẫn còn “trẻ thơ”... Tết về quê, nơi đó có sự dịu ngọt tình cảm chan chứa mãi không vơi!

 Quốc Thịnh

 

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Ngày ấy…đâu rồi

Mỗi năm, sau ngày 23-10 âm lịch, chuồn chuồn bắt đầu tung cánh bay thiệt cao giữa tầng trời xanh thẳm, hoa bìm bìm nở trắng cả bến sông, cò, vạc, bói cá, bồ nông tìm về đậu đầy trên bụi tre cao vút, có nghĩa là trận lụt cuối cùng đã theo nguồn ra biển bạc, để lại hai bên bờ lớp bùn non nứt nẻ, khô sần như đồng ruộng vào mùa hạn. Đó cũng là lúc tôm tép trong hang chui ra đẻ con, đỏ rực khúc sông quê. Ba lôi mấy cái nơm nhuộm đầy muội khói trên chái bếp, ngâm dưới bến sông, kỳ cọ cho sạch.

Lưu bút: Mùa hoa phượng

Khi con ve sầu cất cao giọng hát báo hiệu những “chùm hoa nắng” đang trải dài trên khắp miền quê hương cũng là lúc những chiếc áo trắng sân trường bịn rịn chia tay bạn bè, thầy cô, chia tay trang sách hồng... Một mùa hạ đang đến với bao cảm xúc hồn nhiên, tinh khôi của lứa tuổi học trò.

Cảm xúc sau khi đọc truyện ngắn "Ông tôi" của nhà văn Đào Quốc Thịnh

Có những câu chuyện không cần cao trào vẫn khiến lòng ta rung động. Bởi trong sự lặng lẽ, nó chứa đựng hơi ấm của con người, của lòng nhân ái và sự bao dung. Truyện ngắn “Ông tôi” của Đào Quốc Thịnh là một câu chuyện như thế - nhỏ bé, giản dị, mà vang vọng lâu dài như dư âm của một khúc nhạc cuộc sống nhẹ nhàng, thấm vào lòng người đọc một cách tự nhiên như hơi thở.

Truyện ngắn: Mùa hoa bầu bên sông

Chòi canh nằm lút giữa màu xanh mênh mông của bãi bồi. Dưới ánh mặt trời, từng luống ngô non đang thì con gái, tươi mởn, ánh lên sắc ngọc, từng khóm lá bầu xanh thẫm, láng bóng đầy sức sống. Tinh mắt nhìn kỹ mới thấy những của bầu tròn mũm mĩm, im lìm trong cát, trong lá, như chơi trò trốn tìm. Tôi lom khom nhặt hoa đực vào cái giỏ xách đeo bên hông. Những bông hoa màu vàng ánh làm hoa cả mắt.

Truyện ngắn: Chợ nổi miền Tây

Tôi chia tay mối tình đầu của mình bằng những tin nhắn rơi vào khoảng không, bằng những cuộc gọi không hồi đáp. Tôi cũng chẳng gặp Ngọc đang hò hẹn với ai, đang uống cà phê với ai, đang chở ai ngoài phố. Nhưng tôi cũng chẳng có hơi sức để đi tìm anh. Tôi chỉ ôm trong lòng nỗi buồn mất người mình yêu dấu.

Truyện ngắn Mùa gặt lúa

Tràn ngập cánh đồng một màu vàng rực như tấm thảm vàng trải dài tít tắp báo hiệu một vụ mùa bội thu. Mới sáng sớm tinh mơ mà bà con đã đổ ra đồng thu hoạch. Không khí nhộn nhịp khắp đường làng, ngõ xóm chỗ nào cũng thấy lúa và rơm.

Câu chuyện gia đình: Yêu sớm

Một thực trạng hiện nay cho thấy, ngày càng có nhiều trẻ em ở lứa tuổi vị thành niên bước vào yêu đương. Nếu như trước đây hiện tượng này chỉ ở mức bí mật, lén lút, thì nay có chiều hướng công khai. Nhiều trường hợp xảy ra đối với cả những em học sinh cấp 2 dẫn đến hậu quả khôn lường.

Truyện ngắn: Giữa dòng sông sớm

Khuya. Trăng ngoài kia lên cao, qua khung cửa sổ, Hạnh nhìn thấy những ánh vàng chảy tràn trên những tàu lá chuối ở đầu sân. Đêm vắng lạ lùng, chỉ có tiếng dế gáy ri ri đâu đó và thỉnh thoảng có tiếng của một chú vạc ăn đêm, thả xuống những tiếng kêu đơn điệu, thưa thớt. Chưa bao giờ Hạnh cảm thấy ngôi nhà nhỏ bé của mình lại trống vắng như lúc này.
Top