banner 728x90

Tản văn: Rồi mùa xuân anh ấy sẽ về

17/03/2025 Lượt xem: 2577

Một mùa xuân mới đang về. Xuân về bằng những chồi non ứa nhựa đang cựa mình vươn lên, bằng ánh nắng vàng như trải mật trong cái lạnh se se... Trên đường ven biển tấp nập du khách, không gian cứ ngập tràn giai điệu bài hát Mùa xuân gọi của Trần Tiến: Mẹ ơi sáng nay xuân về, mẹ trông ra ngoài hiên nắng, mẹ mong đứa con xa nhà…

Tôi cứ vẩn vơ nghĩ rằng, sống ở thành phố thì chả mấy người cảm nhận được những điều man mác đằng sau giai điệu rất xuân kia. Phải, ở phố mấy gia đình có được cảm giác ngóng trông những đứa con đi làm ăn xa về đoàn tụ gia đình ngày đầu xuân mới? Thằng Hai, nhỏ Tư... có lập nghiệp cũng chỉ loanh quanh cách nhau vài con phố. Nó có về nhà mẹ thì cũng cuốn theo bạn bè đến quán bar, quán cà phê nào đó cho hết đêm giao thừa...

Giai điệu rộn ràng rất xuân kia cứ kéo tôi về một vùng quê bình yên. Nơi làng quê ấy vẫn hiền hòa sau lũy tre làng, vẫn có cánh đồng lúa sáng sớm mờ hơi sương chấp chới cánh cò bay lẻ, vẫn những nếp nhà lặng lẽ bên hàng cau... nhưng làng quê ấy ngày càng vắng người. Những nam thanh nữ tú đến tuổi trưởng thành cứ như những cánh chim, lần lượt bay đi muôn phương, kiếm tìm tương lai. Mảnh ruộng kia chỉ thơ mộng dưới cái nhìn của thơ văn chứ không đủ nuôi sống người. Những đô thị mới mọc lên, những khu công nghiệp mới mọc lên... đã hút hết tinh lực của những làng quê bình yên ấy. Trong mái nhà lặng lẽ kia, chỉ còn cha mẹ già ngày đêm ra vào, mong ngóng tin của những đứa con.

Tâm trí tôi còn đi xa hơn, khi nhớ đến những ngày còn bom rơi đạn nổ. Những người con lên đường theo tiếng gọi của sơn hà nguy biến, không hẹn ngày về. Những ngày ấy, nỗi lo, niềm linh cảm của người mẹ và tình thương khôn nguôi cứ đè nặng vai mẹ già. Ngày Tết, nỗi lo, niềm nhớ càng cồn lên, ngỡ vắt kiệt đi tâm lực của mẹ. Tôi và đám em im thin thít khi chiều 30 Tết, mẹ làm mâm cơm xong quên cả giục lũ con ăn, cứ ngồi ngóng ra cổng, đôi mắt xa xăm dõi theo bóng hình anh Hai nơi mũi tên hòn đạn đã mấy cái Tết chưa về.  

Mùa xuân tới. Mẹ biết những đứa con của mẹ lăn lộn mưu sinh nơi đất khách quê người vất vả lắm, nhưng ngày Tết mẹ vẫn mong gia đình sum họp để mẹ được nghe thấy tiếng cười đùa, chọc ghẹo nhau của lũ con như ngày nào còn ấp bẹ. Đáp lại những ngóng trông của triệu bà mẹ ấy, cũng có cả triệu con người cứ dịp Tết về lại làm cuộc “di dân” nhọc nhằn. Bằng tất cả khả năng, bằng mọi phương tiện... cả triệu công nhân từ những khu công nghiệp phía Nam... lại tranh thủ về quê ăn Tết. Những dòng xe bất tận chảy về miền Trung, xuôi về miền Tây, thả về làng quê những đứa con miệt mài lăn lộn cả năm chỉ mong có ngày được đắm mình trong tình cảm gia đình, quê hương trong mấy ngày xuân đoàn viên, để có thêm nghị lực cho một năm tới xa nhà.

Có ai nói, mỗi một người đều có chút góc quê trong sâu thẳm tâm hồn. Dẫu người phố thị bao đời, cũng bắt đầu từ một miền quê nào đó. Vậy nên ai cũng cố kéo chút hương quê về căn nhà phố. Những tình cảm ruột rà quê hương, luôn bị che khuất đi bởi những bận rộn, lo toan đủ màu của cuộc sống, thì đến những ngày cuối năm, trong cái se lạnh của không gian, trong mùi khói trầm thơm ngát, người ta vẫn bâng khuâng nhớ tới một miền ký ức, lại muốn náo nức hòa mình vào cái dòng “di dân” khổng lồ kia, bất chấp vất vả chỉ để tìm về cội nguồn.

Bởi nơi ấy có mẹ già đang ngóng ra ngoài hiên nắng, chờ những đứa con đi xa, bởi mái nhà kia cả năm đã quạnh quẽ tiếng người...

Và trái tim người nghệ sĩ đã run lên khi an ủi mẹ: Rồi mùa xuân, anh ấy sẽ về!

Thu Hương

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Ngày ấy…đâu rồi

Mỗi năm, sau ngày 23-10 âm lịch, chuồn chuồn bắt đầu tung cánh bay thiệt cao giữa tầng trời xanh thẳm, hoa bìm bìm nở trắng cả bến sông, cò, vạc, bói cá, bồ nông tìm về đậu đầy trên bụi tre cao vút, có nghĩa là trận lụt cuối cùng đã theo nguồn ra biển bạc, để lại hai bên bờ lớp bùn non nứt nẻ, khô sần như đồng ruộng vào mùa hạn. Đó cũng là lúc tôm tép trong hang chui ra đẻ con, đỏ rực khúc sông quê. Ba lôi mấy cái nơm nhuộm đầy muội khói trên chái bếp, ngâm dưới bến sông, kỳ cọ cho sạch.

Lưu bút: Mùa hoa phượng

Khi con ve sầu cất cao giọng hát báo hiệu những “chùm hoa nắng” đang trải dài trên khắp miền quê hương cũng là lúc những chiếc áo trắng sân trường bịn rịn chia tay bạn bè, thầy cô, chia tay trang sách hồng... Một mùa hạ đang đến với bao cảm xúc hồn nhiên, tinh khôi của lứa tuổi học trò.

Cảm xúc sau khi đọc truyện ngắn "Ông tôi" của nhà văn Đào Quốc Thịnh

Có những câu chuyện không cần cao trào vẫn khiến lòng ta rung động. Bởi trong sự lặng lẽ, nó chứa đựng hơi ấm của con người, của lòng nhân ái và sự bao dung. Truyện ngắn “Ông tôi” của Đào Quốc Thịnh là một câu chuyện như thế - nhỏ bé, giản dị, mà vang vọng lâu dài như dư âm của một khúc nhạc cuộc sống nhẹ nhàng, thấm vào lòng người đọc một cách tự nhiên như hơi thở.

Truyện ngắn: Mùa hoa bầu bên sông

Chòi canh nằm lút giữa màu xanh mênh mông của bãi bồi. Dưới ánh mặt trời, từng luống ngô non đang thì con gái, tươi mởn, ánh lên sắc ngọc, từng khóm lá bầu xanh thẫm, láng bóng đầy sức sống. Tinh mắt nhìn kỹ mới thấy những của bầu tròn mũm mĩm, im lìm trong cát, trong lá, như chơi trò trốn tìm. Tôi lom khom nhặt hoa đực vào cái giỏ xách đeo bên hông. Những bông hoa màu vàng ánh làm hoa cả mắt.

Truyện ngắn: Chợ nổi miền Tây

Tôi chia tay mối tình đầu của mình bằng những tin nhắn rơi vào khoảng không, bằng những cuộc gọi không hồi đáp. Tôi cũng chẳng gặp Ngọc đang hò hẹn với ai, đang uống cà phê với ai, đang chở ai ngoài phố. Nhưng tôi cũng chẳng có hơi sức để đi tìm anh. Tôi chỉ ôm trong lòng nỗi buồn mất người mình yêu dấu.

Truyện ngắn Mùa gặt lúa

Tràn ngập cánh đồng một màu vàng rực như tấm thảm vàng trải dài tít tắp báo hiệu một vụ mùa bội thu. Mới sáng sớm tinh mơ mà bà con đã đổ ra đồng thu hoạch. Không khí nhộn nhịp khắp đường làng, ngõ xóm chỗ nào cũng thấy lúa và rơm.

Câu chuyện gia đình: Yêu sớm

Một thực trạng hiện nay cho thấy, ngày càng có nhiều trẻ em ở lứa tuổi vị thành niên bước vào yêu đương. Nếu như trước đây hiện tượng này chỉ ở mức bí mật, lén lút, thì nay có chiều hướng công khai. Nhiều trường hợp xảy ra đối với cả những em học sinh cấp 2 dẫn đến hậu quả khôn lường.

Truyện ngắn: Giữa dòng sông sớm

Khuya. Trăng ngoài kia lên cao, qua khung cửa sổ, Hạnh nhìn thấy những ánh vàng chảy tràn trên những tàu lá chuối ở đầu sân. Đêm vắng lạ lùng, chỉ có tiếng dế gáy ri ri đâu đó và thỉnh thoảng có tiếng của một chú vạc ăn đêm, thả xuống những tiếng kêu đơn điệu, thưa thớt. Chưa bao giờ Hạnh cảm thấy ngôi nhà nhỏ bé của mình lại trống vắng như lúc này.
Top