banner 728x90

Tản văn: Nhớ cha

13/05/2025 Lượt xem: 2421

Nhiều khi, theo dòng đời trôi dạt đến những vùng đất lạ, mỗi lúc cuối chiều, mắt con lại cay xè khi khói bếp làng bên đường bay lên hòa vào sương mờ ảo. Lòng con lại nôn nao nhớ về quê nhà, nơi ba mẹ còng lưng trên cánh đồng khô cằn bạc trắng cát sỏi quanh năm. Và, chiều cũng dội vào lòng con những kỷ niệm thời thơ ấu. Trong đó, con nhớ nhất vẫn là những buổi hoàng hôn được ba tắm cho, ở giếng nhà mình.

Ngày ấy, con còn nhỏ lắm, chưa đi học mẫu giáo trường làng. Nhà mình cùng nghèo lắm. Mái tranh cột tre phên rung lên bần bật trong giông gió, mưa lụt của miền Trung. Ba bị thương sau chiến tranh, vướng vào một trái mìn còn sót lại lúc làm đồng, mất đi bàn tay phải trước lúc chị em con ra đời. Nhưng với bàn tay còn lại, ba cùng mẹ đã vượt qua những ngày đói khổ.

Hồi ấy, trong mắt con, khi chiều dần về tối là một trong những thời khắc đẹp và vui nhất trong ngày. Ba mẹ đi làm đồng về. Mẹ nhen lửa nấu cơm tối, khói bếp lên, lơ lửng nhập vào màn sương chiều, tỏa vào những khóm tre, rặng bạch đàn sau nhà. Ba bồng con ra giếng, tắm cho con. Cái giếng đất đào từ lâu, gàu kéo bằng cần trục tre nên với một bàn tay, kéo được một gàu nước lên từ giếng sâu là một điều không dễ. Nhưng ba làm việc đó rất nhanh. Rồi, với bàn tay trái, ba kỳ cọ khắp người và hướng dẫn con cách tự tắm cho mình. Bàn tay ba vốn thô ráp, chai sần do cầm cuốc cầm cày từ bé, chạm vào da thịt non nớt của con tới đau. Nhưng dần dần, cảm giác ấy quen đi, đến nỗi chiều nào ba làm đồng về muộn, mẹ tắm cho con, lại cảm thấy thiếu điều gì đó rất lạ, rất thân thương.

Những buổi hoàng hôn thơ dại ấy qua đi rất nhanh. Con lớn dần lên, học hành rồi bôn ba nhiều nơi để mong kiếm kế sinh nhai nuôi sống bản thân mình. Những buổi chiều được ba tắm lui dần vào quá khứ. Nhưng rồi, khi những kỷ niệm ấy được chạm vào lại ùa về trong con, như hiện tất cả ra trước mắt thành một đoạn phim quay chậm.

Càng lớn lên, va vấp với đời, con mới thấu hiểu, mới thương ba hơn với từng cử chỉ chăm sóc con, từng lời dạy bảo con từ khi còn bé. Con đã bám vào tình yêu thương của ba, vào những điều quý giá mà ba khuyên răn để rồi vững vàng hơn trên con đường nhiều chông gai phía trước. Và, nếu ai hỏi tuổi thơ con yêu thương gì nhất, con sẽ nói ngay rằng con yêu đôi bàn tay của ba đã từng chiều tắm rửa cho con. Dẫu đôi bàn tay ấy không toàn vẹn như nhiều người cha khác, nhưng nơi ấy hội tụ tất cả tình yêu thương và niềm hy vọng của ba dành cho con trai của mình. Từ đôi bàn tay khuyết ấy, những bước chân con được nâng đỡ, cứng cáp và tự tin bước đi hơn...Hôm nay nhớ cha, con viết những dòng này./.

Phúc Nguyên

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Cốm làng Vòng – Mùa thu Hà Nội

Không biết tự bao giờ, cái tên cốm làng Vòng đã trở thành nỗi nhớ xanh non của đất Kinh kỳ. Người Hà Nội đi xa, mỗi độ thu về, lại bâng khuâng ngậm ngùi khi nghĩ tới hương cốm phảng phất trên những con phố xưa, như một lời nhắc nhở dịu dàng về tuổi thơ đã qua và quê nhà còn đó.

Tản văn: Chia tay mùa hè

Mùa hè năm ấy, mặt trời như treo mãi trên đỉnh cao xanh biếc, rắc xuống trần gian thứ ánh sáng vàng ươm ngọt lịm. Con đường dẫn lối về khu vườn nhỏ bỗng bừng lên rực rỡ, từng phiến lá xanh thẫm lấp lánh như vẫy chào người qua. Ta vẫn nhớ rõ hương hoa nhài thoang thoảng, tiếng ve ngân dài như khúc dạo đầu cho một cuộc chia tay lặng lẽ, mà cũng vô cùng tha thiết.

Bài học không thể quên

Cha tôi vội vàng chạy ra sân đỡ lấy gánh cỏ nặng trĩu trên vai tôi xuống, ánh mắt người đầy ái ngại và thương cảm: Ham cắt chi nhiều dữ vậy con! Còn nhỏ, gánh nặng vậy vẹo xương còn gì? Tôi, một cậu bé hơn mười tuổi cảm thấy người nhẹ hẳn đi khi đôi vai nóng ran không còn phải gồng lên khổ sở, dưới chiếc đòn gánh cong oằn kia, lòng hân hoan hãnh diện lắm. Cũng như bao đứa trẻ nghèo khác, tôi phải đỡ đần cha mẹ từ khi còn rất nhỏ tuổi.

Truyện ngắn: Ngọn nến

Tôi hớn hở trở về ngôi trường cũ, nơi tôi đã từng gắn bó suốt 3 năm trung học phổ thông. Cầm mảnh bằng tốt nghiệp trên tay, tôi biết điều tôi mong đợi ngày xưa giờ đây đã thành hiện thực. Có lẽ thầy tôi sẽ hài lòng vì tôi đi đúng con đường mà thầy tôi đã từng mong muốn.

Tản văn: Lại một ngày nữa đi qua

Có tiếng đàn ai vẳng đưa trong đêm trăng. Trăng trên đồi cát trắng. Liêu trai và mộng mị. Lại có lời ca rằng: Ngày xưa có anh Trương Chi Người thì thậm xấu, hát thì thậm hay… Không gian như rung lên muôn trùng sợi tơ. Trên dòng Tiêu Tương, con thuyền Trương Chi chở đầy trăng và giọng hát, nặng trĩu tâm tình. Tây hiên, Mỵ Nương nghe dòng sông tương tư thanh âm dìu dặt. Sông thu ru êm một khúc tình ca.

Tản văn: Vườn hoa trước sân nhà

Trước nhà tôi có một ô sân nhỏ, nơi đó tôi trồng cây. Đó là ước mơ của tôi trong khoảng thời gian dài khi còn ở nhà thuê, tôi chỉ mơ có một mảnh đất của riêng mình, chừa một cái sân để cho cây cỏ vươn mình. Và sau này, khi đã có một mảnh đất nhỏ, tôi đã dành một góc riêng cho cây cỏ.

Truyện ngắn: Tình yêu không đơn giản

Một buổi sáng, đang ngồi trên giảng đường, nàng bất ngờ nhận được tin nhắn của anh chàng ở trọ gần nhà: “Em ơi, em có muốn làm con của má anh, làm má của con anh không?”. Nàng cười bẽn lẽn, đôi má ửng hồng. Bữa đó, nàng không thể tập trung học được vì nghĩ anh này hay thiệt, gặp nhau hoài không nói, tự nhiên nhắn một cái tin lạ hoắc. Nghĩ vậy, nàng nhắn lại: “Em đồng ý!”. Nhắn thì nhắn, nhưng nàng coi đó là lời lẽ trêu trọc nhau, đùa chút cho vui.

Tản văn: Xuân trong mắt người thi sĩ

Trong bốn mùa của thiên nhiên, mùa xuân làm cho chúng ta vui nhất và cũng thoáng một chút buồn nhất. Mùa xuân như một cô gái đẹp ghé đến chơi nhà chàng trai, làm cho chủ nhà rộn vui (Tết) và khi nàng bước đi (xuân sang - tháng Giêng) để lại thềm lá ngẩn ngơ. Vì thế, mỗi khi nắng xuân vàng chan chứa trong veo với trời xanh thì tâm hồn người đa cảm đều có cảm giác xao xuyến về những điều đã qua.
Top