banner 728x90

Tản văn: Mùa xuân quê tôi

15/01/2025 Lượt xem: 2747

Sau một mùa đông, từng tia nắng ấm áp của mùa xuân đã theo tháng giêng về cùng. Ngọn gió giao mùa cứ xôn xao như từng khúc hát gọi xuân về. Ánh nắng của mùa này cũng vàng hơn. Những tia nắng ấm áp báo hiệu một mùa xuân lại đang về. Bầu trời xanh cũng cao hơn cho những đàn chim én bay về. 

Có lẽ chỉ có trải qua những ngày đông thật lạnh giá trước Tết vừa rồi thì người ta mới cảm thấy sự ấm áp của mùa xuân quý giá biết nhường nào.

Xuân đến như một nàng thiếu nữ e ấp, chỉ chợt vỡ òa bao cảm xúc mỗi khi có dịp. Xuân đến trên từng góc phố, nụ hoa đến từng cơn gió nhẹ, cái nắng ấm áp của đất trời vào xuân và mùa xuân đã đến với tất cả mọi người. Những cảm xúc chợt tràn đầy, mới mẻ như thể tất cả  chỉ vừa mới bắt đầu. 

Đất nước vào xuân nơi nào cũng đẹp, thơ mộng đến nao lòng. Nhưng mùa xuân với sức sống mãnh liệt đậm chất hoang sơ của thiên nhiên núi rừng và con người đưa ta phiêu du về một vùng đất thấm đượm màu huyền thoại thì phải nhắc đến mùa xuân trên núi rừng Tây Bắc. Mùa xuân quê tôi không lấp lánh ánh đèn, không có các khu trung tâm thương mại mua sắm sang trọng đắt tiền hay các khu vui chơi nhộn nhịp như ở các thành phố mà đi vào chiều sâu của không gian và thời gian, của cảnh vật và lòng người, cứ nguyên sơ, mộc mạc mà làm say đắm lòng người. 

Đó là những triền núi, những sườn đồi tràn ngập sắc trắng, sắc đỏ của hoa ban. Hoa ban trắng tinh khiết dịu dàng, hoa ban đỏ nồng nàn, say đắm. Ôi cái sắc hoa Đào, hoa Ban cùng muôn loài hoa rừng khoe sắc đua hương, thơm đến từng lá cây ngọn cỏ đã hóa thân trong mỗi nụ cười duyên, mỗi làn da trắng hồng, mỗi búp tay thon như búp măng rừng, mỗi đường nét tuyệt mỹ trên tấm thân ngà ngọc của người sơn nữ. Nàng xuân ưu ái đã tặng cho đất trời Tây Bắc những nhành hoa Ban độc đáo đến lạ kỳ. Ôi loài hoa bình dị mà rất đỗi thân thương đã trở thành nguồn đề tài, nguồn cảm hứng vô tận cho thi ca nhạc hoạ. Bởi vì khi hoa nở, ta biết mùa xuân đã về. 

Từ xưa đến nay, dẫu cho những quan niệm về những cái đẹp đã bao lần thay đổi, hoa vẫn mãi mãi có sức hấp dẫn lạ kỳ. Hoa hấp dẫn bởi không phải chỉ vì hương sắc quyến rũ, dáng vẻ yêu kiều, mà còn bởi một sức mạnh tinh thần rất kỳ diệu huyền bí mà con người cảm nhận được ở hoa. Hoa luôn luôn là biểu tượng của cuộc sống tâm hồn, là tình yêu, là cái đẹp. Hoa góp vui, chia buồn, góp phần làm cho tình người thêm đẹp, cuộc sống thêm tươi. Hoa làm cho tâm hồn người ta vui tươi, thanh thản. 

Rừng hoa trên triền núi, sườn đồi qua mùa đông sương giá trơ cành vụt bừng sáng cả núi rừng. Sắc hồng dịu dàng như má hồng thiếu nữ e thẹn trước tiếng khèn gọi bạn đi chơi núi đầu xuân. Những dòng suối đổ từ vách núi cao reo vui tung bọt trắng xoá tạo nên muôn ánh cầu vồng trong nắng xuân. Những chú chim trong rừng cất tiếng hót thiết tha tìm bạn cặp đôi. Những thửa ruộng bậc thang bắt đầu lốm đốm những mầm xanh của lúa. Ven bờ ruộng nở đầy những bông hoa dại màu tím nhạt, ngắm từ xa có thể tưởng là những ruộng hoa. Hoa cải vàng rực trong những mảnh vườn nhỏ trước những ngôi nhà nhỏ. Núi rừng đêm đêm lung linh, huyền ảo cùng những vì sao. Các chàng trai, cô gái gửi tâm tình qua tiếng khèn du dương, tiếng đàn môi ngọt lịm là những hình ảnh đặc trưng mang vẻ đẹp bình yên của Tây Bắc mỗi độ xuân về.

Đón mùa xuân, đón thêm tuổi mới, lòng người chợt bâng khuâng suy nghĩ về hiện tại, về tương lai cùng biết bao ước mơ và hy vọng những điều yên lành hạnh phúc sẽ đến với mình.

Những cái Tết của tuổi thơ tôi đã trôi qua rồi. Nhưng không hiểu sao mỗi khi mùa xuân đến thì lòng tôi lại da diết mà nhớ về tuổi thơ và nhớ những cái Tết bên nồi bánh chưng đầy ắp tiếng cười, nhớ tâm trạng vui vẻ, háo hức khi được đi hái lộc đầu năm cùng bố rồi về xông nhà, được mẹ lì xì mừng tuổi đầu năm…

Xuân về, Tết đến nhắc con người ta tìm về với nhau, lòng người hướng về cố hương, nhớ về cố nhân. Thắp nén nhang lên bàn thờ, bỗng chốc thấy cuộc đời được mất ẩn hiện đâu đó khiến người ta vẫn cứ phải khám phá, phải bươn chải. Vui vì còn được cười đùa bên nhau, được gặp nhau và chuyện trò cùng nhau. Hạnh phúc vì được sum họp, được đoàn viên với gia đình, quên đi bao muộn phiền năm cũ, gửi đến nhau những lời chúc ấm áp trong ngày đầu năm mới. Chén rượu đầu xuân cũng tràn trề cảm xúc, cùng nhau sẻ chia tình cảm, tâm sự những nỗi niềm nhân dịp xuân về. 

Một mùa xuân nữa đã đến. Bầu trời trong xanh, màu nắng cũng long lanh và những làn gió xuân cứ xôn xao tự tình như từng khúc hát bâng khuâng. Những cây Đào, cây Quất, cây Mai trong vườn nhà cũng e ấp khoe sắc.

Nhớ về mùa xuân quê hương, lại nhớ  đến bài thơ  “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh Hải:

“Mọc giữa dòng sông xanh

Một bông hoa tím biếc

Ơi con chim chiền chiện

Hót chi mà vang trời.

Từng giọt long lanh rơi

Tôi đưa tay tôi hứng”

Chỉ một bông hoa, một dòng sông, một tiếng chim hót, đơn giản thế nhưng vui và đẹp biết bao! Chỉ bằng vài nét phác họa chọn lọc hình ảnh màu sắc và âm thanh, nhà thơ như vẽ ra cả một không gian cao rộng, dòng sông, mặt đất, bầu trời, dòng sông xanh, hoa tím biếc và âm thanh rộn rã, tiếng chim chiền chiện hót vang trời .

Mùa xuân trong bài hát được báo hiệu bằng một bông hoa Lục Bình tím biếc, vươn lên đầy sức sống, một sức sống tràn trề tuơi trẻ. Chỉ với hai câu thơ mở đầu, nhà thơ đã miêu tả được cả một sắc xuân đằm thắm dịu dàng mà xao xuyến lòng người.

Tôi miên man trong suy nghĩ. Cả tuổi thơ tôi gắn bó cùng với hơi ấm của những mùa xuân Tây Bắc với những tên đất, con người lịch sử và huyền thoại của Tây Bắc, những lễ hội dân gian của các dân tộc cùng hương rượu cần ngọt lịm…

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”

Mấy năm nay đón xuân ở vùng đất Bà Rịa Vũng Tàu, tôi lại tha thiết nhớ Tây Bắc mùa xuân với vẻ đẹp, trong sáng vô ngần. Nơi đó có tất cả tuổi thơ tôi./. 

Hương Lan

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Chia tay

Mùa xuân vừa đi qua cũng là lúc thành phố nơi nàng gắn bó thời ấu thơ tràn ngập ánh mặt trời. Hơi lạnh se se len lỏi trong gió cách đó mấy ngày, giờ không còn nữa.

Truyện ngắn: Tín hiệu tình yêu

Trông họ giống như một cặp tình nhân mới yêu nhau. Chứ yêu lâu, người ta chẳng được tình tứ đến thế. Cách sống của cặp này khiến cho người chung quanh bình phẩm bàn tán. Có người khen, cũng có người chê. Chị Việt nói: “Anh Tưởng với chị Viên đi đâu cũng có đôi, ăn gì cũng ngồi cạnh nhau, gắp thức ăn, chăm sóc cho nhau. Họ mê nhau chớ chẳng phải vợ chồng. Tình tứ đến thế là cùng! Vợ chồng mình chỉ mong được một phần mười như thế đã mừng rồi…”.

Truyện ngắn: Một mùa thu nữa trôi qua…

Hoàng hôn đang buông xuống bằng những tia sáng nhạt nhòa rơi rớt trên những rặng cây. Những con đường nồng nàn mùi hoa sữa đưa tôi đến quán cà phê quen thuộc. Giờ này, quán rất vắng. Tôi đi thẳng đến cái bàn đá nơi góc vườn. Ở đó có một cây khế già rậm rạp. Những chùm quả lúc lỉu kéo những tán lá la đà, tạo nên một khoảng không gian vừa kín đáo vừa thơ mộng.

Truyện ngắn: Xuân này em sẽ lấy chồng

Chiều nào đi làm về Diệp cũng dừng lại con kênh trong xanh trước nhà, hưởng thụ khoảng không gian trong veo ấy. Diệp vào thành phố đã 7 năm rồi, tốt nghiệp xong cô ở lại thành phố với lời hẹn cùng ba mẹ bao giờ hoàn thành những dự định của mình sẽ trở về. Và cứ thế, công việc đã giữ Diệp ở lại thành phố.

Truyện ngắn: “Bão tan”

Đài báo ngày mai có áp thấp nhiệt đới gần bờ. Nửa đêm, chị tỉnh giấc khi gió đập vào cửa kính. Trời mưa và lạnh. Căn phòng vẫn còn đèn sáng và mùng chưa mắc, bên cạnh chị, anh nằm co như con tôm, mền đạp dưới chân. Chị kéo mền đắp cho anh. Rồi chị mắc mùng, vừa bực vừa thương.

Câu chuyện gia đình: Sẻ chia sau cơn bão

Thời tiết những ngày qua thật lạ. Mưa thì như thác đổ, dằng dai; nắng thì rám cong mặt lá. Với cái biên độ của nắng mưa như thế, sợ sinh bệnh, vợ chồng anh gọi lái bán heo.

Câu chuyện gia đình: Sóng gió đi qua

Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…

Câu chuyện gia đình: Vá đường

Từ tòa án bước ra, chị không khóc. Trời trưa đứng bóng, nắng loang trên mặt đường như tấm gương nóng bỏng, vậy mà lòng chị lại lạnh tanh. Chị lên xe, chạy một mạch về nhà má. Vừa thấy cổng, chị thắng gấp, bước xuống, đứng sững một lúc mới đủ can đảm mở cổng.
Top