banner 728x90

Tản văn: Một buổi chiều rơi…

13/02/2025 Lượt xem: 2684

Có một ngày lạc lõng nơi chốn xa, lòng chợt khắc khoải nhớ về những buổi chiều đã níu giữ trong tim…

Mặt trời phía xa thả nốt ráng đỏ rực rỡ cuối ngày. Khói bếp bắt đầu vờn bay trên nóc nhà nhỏ từng vòng, từng vòng bình yên và dịu dàng. Cánh gió nhè nhẹ vi vút chạm vào chiều. Mấy con diều chấp chới lượn bay trên bầu trời dưới bàn tay nắm giữ nhỏ xíu của lũ trẻ, dây căng ra hết cỡ. Lũ gà con liếp chiếp luẩn quẩn chân mẹ nơi mấy gốc cây tìm miếng mồi cuối ngày trước khi về chuồng. Lũ gà choai nháo nhác tranh giành một chỗ ngủ khi về nơi trú ngụ. Bạn cún quẫy đuôi ngoáy tít mừng rơn đón chủ về nhà. Bố rửa đôi chân còn dính bùn bằng từng gàu nước mát lạnh. Mẹ thái chuối, bằm rau trước sân nhà. Mấy đứa trẻ quanh xóm còn cố hoàn thành nốt trò chơi dang dở trong tiếng gọi giục giã của mẹ. Dàn đồng ca ếch nhái vang vọng… Từng buổi chiều quen thuộc như thế là ký ức xa xưa đã đi qua đời ta, giờ thật khó lòng tìm lại.

Thỉnh thoảng những buổi chiều xưa cũ ấy đồng vọng trong từng giấc mơ. Cứ thấy mình chới với muốn giữ lại mà chẳng có cách nào. Tất cả chầm chầm trôi tuột đi xa vời.

Ta bây giờ có những ngày lang thang rong ruổi một nơi chốn nào đó xôi xa, nghỉ tạm trong một homestay, ăn bữa cơm đặc sản ngoài quán. Ta thiếu vắng những bữa cơm gia đình thuở nhỏ. Trong niềm vui đặt chân khắp chốn, có nỗi niềm nhắn nhủ mùi cơm thơm ngọt tình yêu của mẹ, bữa ăn đầm ấm quây quần có đông đủ mọi thành viên trong gia đình. Lúc ráng hoàng hôn buông phủ, ta ngắm mặt biển phủ màu đỏ ối đầy cảm xúc trước cảnh đẹp, vẫn chẳng thể ngăn nỗi chạnh lòng nghĩ về bao gương mặt thân quen. Có phải bởi chiều từ rất lâu đã là khoảng thời gian ấn định gợi nhắc về sum vầy, tụ họp. Buổi gia đình đông vui, đủ đầy từng khuôn mặt. Dù bận bịu công việc thì mọi thứ đã nhường phía sau ngưỡng cửa để tất cả trở về đây thưởng thức bát cơm nóng hổi, tô canh cá thơm lừng, món nhút mít đưa cơm của mẹ. Chỉ còn lại lời trò chuyện, tiếng nói cười hòa lẫn trong ánh chạng vạng. Mong về tổ lúc chiều tàn ấy là quy luật ngàn đời của vạn vật, không chỉ riêng con người.

Ta nhớ thuở trọ học xa nhà. Mỗi buổi chiều ngồi trước mâm cơm đã được nấu đủ đầy, mà cầm đũa lên chỉ muốn buông xuống bởi nuốt chẳng trôi. Chẳng thế mà sau này tiếp bước chuyện học hành, đi làm, ta luôn luôn ở trọ cùng bạn. Những bữa cơm ít nhất có hai người tâm tình, chuyện trò hẳn gạn vơi đi nỗi chống chênh hao hụt nơi cảm xúc.

Chiều tan làm, ta ghé quán nhỏ, ngồi góc quen như nỗi nhớ dặm đầy. Phố ào ạt vun vút trôi đi theo dòng người hối hả, xe máy ngược xuôi tấp nập. Tự thấy mình chậm lại, an nhiên thư thái ngắm nhìn đời trôi trong mắt chậm rãi, thanh bình. Bà mẹ trẻ tất bật đón con, trước xe treo tòng teo đủ loại rau củ, thức ăn. Người đàn ông phóng vội đến quán bia có bạn đang đợi. Cô lao công oằn mình đẩy chiếc xe rác cao hơn người. Chú xe ôm cố tìm thêm cuốc khách cuối ngày mong sớm về ăn cơm tối cùng vợ con. Mấy quán ăn bên lề đường đỏ lửa than bập bùng…

Chiều đổ đầy trên từng gương mặt, từng bóng dáng, từng nghĩ suy. Chiều xa xôi mà cũng thật gần. Tiếng guitar của cậu sinh viên phòng bên vang lên cùng giọng hát trầm ấm, thấp thoáng một bóng hình xưa cũ chênh chao. Tiếng hát chạm vào chạng vạng khe khẽ, rung rung. Ta biết có những buổi chiều vẫn tiếp diễn nhưng có những hoàng hôn đã xa sẽ chẳng quay lại trong đời…

Hương Lan

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Sóng gió đi qua

Tôi quyết định ly hôn sau gần mười ba năm chung sống. Tôi cũng từng muốn níu kéo để giữ cho các con một mái ấm toàn vẹn nhưng sức chịu đựng có hạn, tôi không thể tiếp tục được nữa…

Câu chuyện gia đình: Vá đường

Từ tòa án bước ra, chị không khóc. Trời trưa đứng bóng, nắng loang trên mặt đường như tấm gương nóng bỏng, vậy mà lòng chị lại lạnh tanh. Chị lên xe, chạy một mạch về nhà má. Vừa thấy cổng, chị thắng gấp, bước xuống, đứng sững một lúc mới đủ can đảm mở cổng.

Tản văn: Chia tay tuổi học trò

Tháng 6 lặng lẽ đi qua, cánh phượng hồng chớm nở khẽ khàng như một lời nhắc nhở: một năm học đã khép lại. Trên những vòm cây già, tiếng ve lại ngân lên bản nhạc mùa hạ hối hả mà cũng tha thiết đến nao lòng. Có người bảo tiếng ve là khúc ca tiễn biệt tuổi học trò. Với tôi, đó là âm thanh của ký ức – thứ ký ức mãi xanh trong miền sâu thẳm của trái tim.

Tùy bút: Sài Gòn mưa

Sài Gòn mưa. Giữa cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè có một cơn mưa xuống làm con người dễ chịu hơn. Mưa đêm. Được ngửa cổ nhìn trời mà đón những giọt mưa. Cho đỡ khát, cho trôi đi khói bụi của bao ngày.

Cốm làng Vòng – Mùa thu Hà Nội

Không biết tự bao giờ, cái tên cốm làng Vòng đã trở thành nỗi nhớ xanh non của đất Kinh kỳ. Người Hà Nội đi xa, mỗi độ thu về, lại bâng khuâng ngậm ngùi khi nghĩ tới hương cốm phảng phất trên những con phố xưa, như một lời nhắc nhở dịu dàng về tuổi thơ đã qua và quê nhà còn đó.

Tản văn: Chia tay mùa hè

Mùa hè năm ấy, mặt trời như treo mãi trên đỉnh cao xanh biếc, rắc xuống trần gian thứ ánh sáng vàng ươm ngọt lịm. Con đường dẫn lối về khu vườn nhỏ bỗng bừng lên rực rỡ, từng phiến lá xanh thẫm lấp lánh như vẫy chào người qua. Ta vẫn nhớ rõ hương hoa nhài thoang thoảng, tiếng ve ngân dài như khúc dạo đầu cho một cuộc chia tay lặng lẽ, mà cũng vô cùng tha thiết.

Bài học không thể quên

Cha tôi vội vàng chạy ra sân đỡ lấy gánh cỏ nặng trĩu trên vai tôi xuống, ánh mắt người đầy ái ngại và thương cảm: Ham cắt chi nhiều dữ vậy con! Còn nhỏ, gánh nặng vậy vẹo xương còn gì? Tôi, một cậu bé hơn mười tuổi cảm thấy người nhẹ hẳn đi khi đôi vai nóng ran không còn phải gồng lên khổ sở, dưới chiếc đòn gánh cong oằn kia, lòng hân hoan hãnh diện lắm. Cũng như bao đứa trẻ nghèo khác, tôi phải đỡ đần cha mẹ từ khi còn rất nhỏ tuổi.

Truyện ngắn: Ngọn nến

Tôi hớn hở trở về ngôi trường cũ, nơi tôi đã từng gắn bó suốt 3 năm trung học phổ thông. Cầm mảnh bằng tốt nghiệp trên tay, tôi biết điều tôi mong đợi ngày xưa giờ đây đã thành hiện thực. Có lẽ thầy tôi sẽ hài lòng vì tôi đi đúng con đường mà thầy tôi đã từng mong muốn.
Top