banner 728x90

Tản văn: Tuổi thơ ơi hãy quay về với đồng ruộng

01/10/2025 Lượt xem: 2358

Ngày ấy, ba mẹ mình lo kiếm thật nhiều tiền để mua nhà ở trung tâm thành phố nên mình vừa đủ bốn tháng là ba mẹ gửi về quê, nhờ bà nội nuôi giúp.

Những ngày đầu không có mẹ, mình khóc và không chịu bú sữa bình. Nội thức cả đêm chăm sóc, dỗ dành nhưng mình vẫn khóc. Không ngờ, nhờ bầu vú nheo nhúm của nội, mình lại hết khóc và ngủ im thin thít. Cứ thế mình lớn lên bằng tình yêu và những giọt sinh lực cuối cùng mà nội nhọc nhằn vắt ra từ thân thể già nua, ốm yếu... Ngày đón mình lên thành phố, mẹ nỡ lòng nói những câu chua xót trước mặt nội: “Nhìn con giống đồ nhà quê quá! Người gì mà đen đúa, nhếch nhác, quê mùa... Trước khi đưa con lên thành phố, mẹ phải gột rửa hết sự quê mùa cho con”!

Mới hai năm sống ở thành phố nhưng mình cũng có thể so sánh được một đứa trẻ nhà quê và một đứa trẻ thành phố khác nhau như thế nào. Mình không phủ nhận những ưu điểm nổi bật về mặt vật chất mà một đứa trẻ thành phố nhận được nhưng so với những đứa nhà quê, nó chịu không ít thiệt thòi... Mình càng tự hào vì những bài văn miêu tả phong cảnh làng quê, cánh đồng, con vật…luôn được điểm chín, điểm mười và những lời khen ngợi của cô thì mình lại càng biết ơn những tháng ngày mình là đứa trẻ nhà quê trong tình yêu của nội!

Những ngày theo nội ra đồng cắt lúa, trồng rau, hái bắp, những buổi cùng bạn bơi sông, lội ruộng mò cua, bắt cá, những tối trốn nhà đi hái ổi bị chó rượt bí đường phải nhảy ùm xuống ao... cho mình những hiểu biết phong phú về thiên nhiên. Những lần theo nội đi đám cưới, đám giỗ cho mình lòng tự tin và sự lễ phép, ngoan hiền mỗi khi gặp người lớn. Những đêm được nội đưa đi nghe hát dân ca, chơi bài chòi giúp mình trở nên hồn nhiên, vui vẻ biết bao! Tất cả, giúp mình thấy yêu đời, yêu cuộc sống và yêu tha thiết những con người hiền lành, chất phác đang sống quanh mình... Mình thực sự không biết phải nói gì với nội. Mình chỉ ước có thể quay ngược thời gian để ngăn mẹ đừng nói mấy lời vô tình kia.

Mẹ mình bảo: “Con không phải mang theo bất cứ thứ gì. Mẹ đã mua đầy đủ và để sẵn ở nhà”. Dẫu mẹ có nói thế nào, mình vẫn nhất quyết mang theo mấy bộ quần áo nội mua, đặc biệt là mười hai con cào cào lá nội đã tự tay kết cho mình làm quà sinh nhật. Nó là tuổi thơ gắn liền với đồng ruộng, mái lá và con sông quê hương của mình. Nó là những kỷ vật cuối cùng còn sót lại của tất cả những gì đã nuôi lớn mình thành đứa trẻ nhà quê mười hai tuổi...

Bây giờ, nội đã vĩnh viễn hòa mình vào từng nắm đất nơi nội được sinh ra, lớn lên và tạo ra những “con người thành phố giàu có, sang trọng” trong gia đình mình. Nhưng những ký ức về nội và về quê hương, về những thứ mẹ mình cho là quê mùa sẽ không bao giờ phai nhạt.

Cào cào lá! Cào cào lá ơi! Mỗi khi nhìn thấy cào cào lá là bao ký ức về quê, về nội lại ùa về, sống động như mới hôm qua. Cào cào lá! Cào cào lá ơi! Mình khát khao được quay trở lại ngày xưa để được làm đứa bé nhà quê nép vào lòng nội dù chỉ một phút thôi!

Thu Hương

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Giữa dòng sông sớm

Khuya. Trăng ngoài kia lên cao, qua khung cửa sổ, Hạnh nhìn thấy những ánh vàng chảy tràn trên những tàu lá chuối ở đầu sân. Đêm vắng lạ lùng, chỉ có tiếng dế gáy ri ri đâu đó và thỉnh thoảng có tiếng của một chú vạc ăn đêm, thả xuống những tiếng kêu đơn điệu, thưa thớt. Chưa bao giờ Hạnh cảm thấy ngôi nhà nhỏ bé của mình lại trống vắng như lúc này.

Truyện ngắn: Mối tình đầu của bố

Người con gái khi yêu thường yêu thật tâm thật dạ và cô ấy cũng thế, tình cảm của cô ấy đã là một kỉ niệm khó phai trong lòng của bố Hạ dù hai người chẳng thế đến được với nhau. Hạ chưa yêu ai, nhưng nếu có yêu thì cũng phải cố gắng cho kì được để mà lấy được người ấy.

Tản văn: Đà Lạt chiều thu năm ấy

Lần đầu tiên tôi đặt chân đến Đà Lạt vào một buổi chiều thu ba mươi năm trước. Tôi đi lang thang trên những con đường đất nhỏ bé vòng vèo, với một tâm trạng cô đơn, lãng du, đầy cảm xúc. Tiết trời se lạnh, tôi ngất ngây như lạc vào miền ảo mộng. Đà Lạt chiều thu, đất trời chìm trong sương mù giăng kín khắp mọi nơi, đâu đó tiếng đàn ghi ta bập bùng bản nhạc: "Ai lên xứ hoa đào" của nhạc sĩ Hoàng Nguyên.

Truyện ngắn: Chuyện tình thời chiến tranh

Bên kia sông Cái là một xóm chài nhỏ với những chiếc thuyền gỗ nằm sát vào nhau; phía sau đó không xa, nơi có con dốc thoai thoải dẫn lên là những khu vườn rậm rạp, xanh thẳm. Còn bên này, phía bờ Bắc là bãi bồi, vào tháng hai, những nương bắp vào thì con gái nối nhau, trải dài, tít tắp một màu xanh non.

Tạp văn: Đi qua những ngày mưa

Chiều nay trời bỗng mưa bất chợt khiến trong lòng tôi cũng đổ một cơn mưa. Lớp học đến giờ tan trường, tôi ôm cặp sách đứng bên hành lang mà nhìn màn mưa đang xối xả.

Truyện ngắn: Hãy đợi em

Vẫn như mọi ngày, đúng 5 giờ sáng cô lại mở cửa hàng. Nhanh nhẹn bê từng chậu hoa đặt trước cửa, cô thở phào, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Câu chuyện gia đình: Con cá bắt trượt

Các bạn nam nữ thanh niên trước khi bước vào hôn nhân ít nhiều cũng đã trải qua một vài mối tình hay ít ra cũng đã từng “để ý” hoặc “thầm yêu trộm nhớ” một vài người.

Truyện ngắn: Bó hoa thạch thảo

Chuyến công tác kết thúc sớm hơn dự định hai ngày, chị về nhà mà không gọi điện báo trước. Cửa khóa im ỉm, giờ này chắc anh đang ở bệnh viện, bé Thảo chơi bên nhà bà ngoại. Chị nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ chị thở phào nhẹ nhõm.
Top