banner 728x90

Tản văn: Góc nhỏ trong tôi

12/03/2025 Lượt xem: 2439

Ảnh minh họa.

Đó là một góc cà phê nào đấy cùng bạn bè hay người thân vào những buổi tối cuối tuần. Cái góc nhỏ ấy cũng hay lắm. Không phải nghe nhạc sống thì lắng mình trong không gian riêng biệt ở một gallery thu nhỏ của ông chủ quán. Ở đó, dăm ba chiếc mô tô cũ được chủ quán trưng bày ở mỗi góc, ghi dấu một thời trai trẻ, một thời gió bụi phong trần. Ở đó, một kệ sách nho nhỏ với vài chục cuốn sách cũ kỹ, có lẽ là những cuốn sách đã đi theo chủ quán đến tận bây giờ. Khách vào đấy, chọn cho mình một cuốn,  “Cuốn theo chiều gió” hay truyện của Kim Dung chẳng hạn, điềm đạm lật từng trang nơi những bộ sô-pha, bàn gỗ mà có cảm tưởng như đang ở không gian ấm cúng của nhà mình, trong căn phòng đọc sách với dăm cuốn sách xưa. Và kia nữa, cây đàn guitar dựng bên những chiếc vespa mô hình, chiếc đầu đĩa, album cũ kỹ cùng hơn chục chiếc ống kính máy ảnh… như một sự sắp đặt của người nghệ sĩ với những đồ vật thân thương gắn liền với cuộc đời mình. Khách chạm vào mà như chạm một nỗi niềm xưa cũ…

Góc nhỏ trong tôi là những lúc thủ thỉ bên mẹ, nghe mẹ kể chuyện ngày xửa ngày xưa. Người già thật hay, họ luôn thích có người gợi chuyện, lại là chuyện xưa, thế nên nói mãi mà câu chuyện vẫn chưa dứt, dẫu chuyện nọ xọ chuyện kia, không đầu không đuôi, nhớ đến đâu thì kể đến đấy. Chuyện bên nội, bên ngoại; chuyện bố mẹ một thời chiến tranh bom đạn, thời những năm đói khổ; chuyện những người bạn kết nghĩa của bố sau mấy mươi năm vẫn trọn nghĩa tình; chuyện thời bé thơ của các con... Để tôi biết rằng, ngày xưa, vì tình yêu con mà mẹ chẳng màng đến tấm bằng đại học; là nỗi cơ cực của người chị cả thay mẹ chăm sóc các em thơ; là nghị lực của người vợ hiền vượt qua những tháng ngày xa cách của đôi vợ chồng trong nam ngoài bắc. Để tôi biết rằng, theo mãi cuộc đời mẹ cha lúc nào cũng 2 tiếng “ngày xưa”.

Ảnh minh họa.

Góc nhỏ trong tôi là những ngày cuối tuần loay hoay trong bếp nấu món này, món kia cho cả gia đình, như giữ chút ấm áp yêu thương trong những bữa cơm. Góc nhỏ trong tôi là những lúc loanh quanh chơi với trẻ con. Cũng chỉ là tỉ mẩn với trò xếp hình; làm cây đàn guitare từ chiếc hộp giấy cắt ra và mấy cọng dây thun để làm dây đàn; hay thả diều, tập xe đạp… Để rồi lắng nghe trẻ hỏi này hỏi nọ, kể chuyện này nọ, hay thỏ thẻ kiểu như con thèm bát cháo trắng như trong câu chuyện cổ tích Hồ Ba Bể... Những nét thơ ngây làm tan đi mọi tất bật thường nhật.

Góc nhỏ ấy có khi chỉ là ngồi trong căn phòng nhỏ ở nhà mình, cầm trên tay cuốn sách và đọc. Chẳng cần phải best seller hay sách mới cũng trở nên sâu lắng theo cuốn sách đã cũ của nhà thơ - nhạc sĩ Nguyễn Thụy Kha viết về nhạc sĩ Văn Cao; nhẹ nhàng lẩn khuất đằng sau những dòng tản văn chẳng hề chau chuốt của nữ đầu bếp nổi tiếng Nguyễn Dzoãn Cẩm Vân; hay cuốn tự truyện Lê Vân - Yêu và sống dậy sóng một thời tải qua điện thoại… Để rồi vỡ ra nhiều điều rằng, đằng sau trang sách là những câu chuyện đời, đôi khi có mở đầu mà chẳng có kết thúc…

Những góc nhỏ ấy kể ra cũng thật bình thường, nhưng đôi lúc vẫn đọng lại trong mình rằng, hạnh phúc nào ở đâu xa...

Hồng Phúc

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Hương bưởi tháng ba

Đã lâu tôi chưa có dịp về thăm quê. Về để được bước chân rộn rã trên con đường làng, qua cánh cổng làng trầm mặc rêu phong, qua cây đa cổ thụ sừng sững hàng trăm năm tuổi. Về để ùa vào tâm thức mình hương hoa bưởi tinh khiết, nồng nàn…

Truyện ngắn: Ngôi nhà còn mãi trong mơ

Cho đến bây giờ, những giấc mơ vẫn thường đưa tôi về với ngôi nhà cũ của một thời thơ ấu, ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố. Chớp mắt đã gần 40 năm trôi qua kể từ ngày tôi từ biệt ngôi nhà thân yêu ấy. Tuy tôi cũng có nhiều lần quay về khu nhà cũ, đi ngang qua và nhìn thấy nó từ xa, nhưng không hiểu sao chẳng dám bước lại gần, có lẽ tôi sợ cảm xúc sẽ bóp nghẹt trái tim mình bởi những kỷ niệm dâng trào...

Câu chuyện gia đình: Yêu sắc đẹp

Anh thường nói với chị: “Một bàn tay thô ráp nhưng mượt mà trong lòng người chồng, một làn da sạm nắng nhưng lại mềm mại trong lòng người chồng vì tình yêu với vợ. Mình đã sống với nhau lâu rồi, em đừng bận tâm vì nhan sắc”.

Tản văn: Ký ức tuổi thơ tôi

Cái mùi rơm, mùi rạ thơm tho và lành sạch ít khi làm ta từ chối hay né tránh. Cũng có thể vì trên những cánh đồng rộng, không khí loãng ra trong những chiều gió nên dù có vào chính vụ đốt đồng đi chăng nữa, người đi bên này những bờ ruộng, triền đê hay những con đường làng nương theo bờ bãi vẫn không cảm thấy ngột ngạt vì khói.

Câu chuyện gia đình: Quên đi bệnh tật, ưu phiền

Câu chuyện trên khoang tàu hôm ấy ngẫu nhiên lại trĩu nặng nỗi lo về bệnh tật. 4 hành khách - 4 bệnh nhân mới bước ra từ các bệnh viện khác nhau ở thành phố đầy bụi bặm, xô bồ, lúc mưa lúc nắng. Một đôi vợ chồng già với những căn bệnh của người già xuống ga Quảng Ngãi. Một chị trung niên xuống ga Đà Nẵng mới lặn lội vào tận Sài Gòn chữa bệnh. Và tôi, cô gái trẻ hơn đôi chút nhưng cũng suy nghĩ rất nhiều trong hơn 7 tiếng trên tàu.

Tản văn: Mùa hè xa vắng

Sau chừng ly, tôi nhìn ra hồ. Nghe gió bời bời. Cảm giác xót xa quá đỗi. Những thân sen khô rã rời. Chắc chắn không phải là chống chọi với gió, không phải chống chọi với già nua. Cũng không hẳn là cam chịu.

Phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi: Em hãy phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của nhà văn Đào Quốc Thịnh?

Tản văn: “Thằng Bờm có cái quạt mo”

Trước sân nhà tôi có cây cau. Cây không cho bóng mát, trái cau trẻ nhỏ không ăn được... nên mấy chị em không hào hứng với cây cau trước cửa. Có lần, chị tôi đem về cây si, xin mẹ trồng trước ngõ cho mát. Mẹ tôi không chịu, bảo đó là cây cau bà nội trồng.
Top