banner 728x90

Tản văn: Góc nhỏ trong tôi

12/03/2025 Lượt xem: 2387

Ảnh minh họa.

Đó là một góc cà phê nào đấy cùng bạn bè hay người thân vào những buổi tối cuối tuần. Cái góc nhỏ ấy cũng hay lắm. Không phải nghe nhạc sống thì lắng mình trong không gian riêng biệt ở một gallery thu nhỏ của ông chủ quán. Ở đó, dăm ba chiếc mô tô cũ được chủ quán trưng bày ở mỗi góc, ghi dấu một thời trai trẻ, một thời gió bụi phong trần. Ở đó, một kệ sách nho nhỏ với vài chục cuốn sách cũ kỹ, có lẽ là những cuốn sách đã đi theo chủ quán đến tận bây giờ. Khách vào đấy, chọn cho mình một cuốn,  “Cuốn theo chiều gió” hay truyện của Kim Dung chẳng hạn, điềm đạm lật từng trang nơi những bộ sô-pha, bàn gỗ mà có cảm tưởng như đang ở không gian ấm cúng của nhà mình, trong căn phòng đọc sách với dăm cuốn sách xưa. Và kia nữa, cây đàn guitar dựng bên những chiếc vespa mô hình, chiếc đầu đĩa, album cũ kỹ cùng hơn chục chiếc ống kính máy ảnh… như một sự sắp đặt của người nghệ sĩ với những đồ vật thân thương gắn liền với cuộc đời mình. Khách chạm vào mà như chạm một nỗi niềm xưa cũ…

Góc nhỏ trong tôi là những lúc thủ thỉ bên mẹ, nghe mẹ kể chuyện ngày xửa ngày xưa. Người già thật hay, họ luôn thích có người gợi chuyện, lại là chuyện xưa, thế nên nói mãi mà câu chuyện vẫn chưa dứt, dẫu chuyện nọ xọ chuyện kia, không đầu không đuôi, nhớ đến đâu thì kể đến đấy. Chuyện bên nội, bên ngoại; chuyện bố mẹ một thời chiến tranh bom đạn, thời những năm đói khổ; chuyện những người bạn kết nghĩa của bố sau mấy mươi năm vẫn trọn nghĩa tình; chuyện thời bé thơ của các con... Để tôi biết rằng, ngày xưa, vì tình yêu con mà mẹ chẳng màng đến tấm bằng đại học; là nỗi cơ cực của người chị cả thay mẹ chăm sóc các em thơ; là nghị lực của người vợ hiền vượt qua những tháng ngày xa cách của đôi vợ chồng trong nam ngoài bắc. Để tôi biết rằng, theo mãi cuộc đời mẹ cha lúc nào cũng 2 tiếng “ngày xưa”.

Ảnh minh họa.

Góc nhỏ trong tôi là những ngày cuối tuần loay hoay trong bếp nấu món này, món kia cho cả gia đình, như giữ chút ấm áp yêu thương trong những bữa cơm. Góc nhỏ trong tôi là những lúc loanh quanh chơi với trẻ con. Cũng chỉ là tỉ mẩn với trò xếp hình; làm cây đàn guitare từ chiếc hộp giấy cắt ra và mấy cọng dây thun để làm dây đàn; hay thả diều, tập xe đạp… Để rồi lắng nghe trẻ hỏi này hỏi nọ, kể chuyện này nọ, hay thỏ thẻ kiểu như con thèm bát cháo trắng như trong câu chuyện cổ tích Hồ Ba Bể... Những nét thơ ngây làm tan đi mọi tất bật thường nhật.

Góc nhỏ ấy có khi chỉ là ngồi trong căn phòng nhỏ ở nhà mình, cầm trên tay cuốn sách và đọc. Chẳng cần phải best seller hay sách mới cũng trở nên sâu lắng theo cuốn sách đã cũ của nhà thơ - nhạc sĩ Nguyễn Thụy Kha viết về nhạc sĩ Văn Cao; nhẹ nhàng lẩn khuất đằng sau những dòng tản văn chẳng hề chau chuốt của nữ đầu bếp nổi tiếng Nguyễn Dzoãn Cẩm Vân; hay cuốn tự truyện Lê Vân - Yêu và sống dậy sóng một thời tải qua điện thoại… Để rồi vỡ ra nhiều điều rằng, đằng sau trang sách là những câu chuyện đời, đôi khi có mở đầu mà chẳng có kết thúc…

Những góc nhỏ ấy kể ra cũng thật bình thường, nhưng đôi lúc vẫn đọng lại trong mình rằng, hạnh phúc nào ở đâu xa...

Hồng Phúc

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Chợ quê ngày ấy

Tôi không thích đi những chợ sầm uất, rau trái xanh tươi chất đầy các sạp. Bao giờ tôi cũng mê những khu chợ lưa thưa hàng quán, bày biện lộn xộn trên tấm ni lông cũ mèm, bà già bán chuối ngồi nhai trầu bỏm bẻm…

Tạp văn: Hương cốm mùa thu

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới/ Tôi nhớ những ngày thu đã xa...". Câu thơ trên của Nguyễn Đình Thi trong bài "Đất nước" lại vang lên trong tôi mỗi khi cái nắng gắt mùa hạ đã chuyển sang hanh vàng, cùng với cơn gió heo may se se thổi về, cũng là lúc đất trời vào thu.

Một thời đã qua

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Tản văn: Nhớ mẹ

Cuộc đời vẫn vậy, dường như phải khi chồn chân mỏi gối mới giật mình nhìn lại những gì đã qua. Phải khi có con mới thấu hiểu được ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Chiều nay, nhìn dáng ai đang liêu xiêu quang gánh trên đường, lòng chợt trào lên nỗi nhớ thương mẹ vô cùng!

Tản văn: Biết ăn phở

Hồi còn chiến tranh, một lần công tác qua thành Tuyên, ghé quán phở bên đường thấy Phở Bân "bò tơ bảy món", tôi buột miệng, chẳng biết ngon không mà quảng cáo nghe rung màng nhĩ. Chủ quán Bân nghiêng tai nghe thấy, ông ghé sát tôi, buông một câu lạnh tanh: "Chú cứ ăn đi, chê một câu thì anh bê cả quán này ném xuống dòng sông Lô". Chả là quán này nằm sát mép sông Lô.

Truyện ngắn: Quà chợ quê

Ngày nhỏ, niềm vui lớn của tuổi thơ tôi là ngóng mẹ đi chợ về! Hầu như ngày nào mẹ cũng đi chợ. Đi bán vài thứ sản vật nhà nuôi, nhà trồng: buồng chuối, buồng cau, dăm con vịt, con gà hoặc mớ cà, dưa, bí, mướp… Vậy nhưng, ngày không có gì bán, mẹ vẫn cứ… đi. “Quen chân, ở nhà buồn…”, mẹ bảo. Nói vậy thôi, không bán gì thì mẹ đi mua chút thức ăn tươi về lo cơm cho cả nhà.

Tạp văn: Sâm nam

Ai đã từng sống ở những vùng đất có nhiều gò đồi miền Trung chắc chẳng lạ gì với cây sâm nam - một loài dây leo mọc ở các bụi lùm, trở thành một món ăn dân dã và đã đi vào ca dao với những lời lẽ mộc mạc nhưng chứa đầy yêu thương như câu thơ vừa được dẫn.
Top