Có những câu chuyện không cần cao trào vẫn khiến lòng ta rung động. Bởi trong sự lặng lẽ, nó chứa đựng hơi ấm của con người, của lòng nhân ái và sự bao dung. Truyện ngắn “Ông tôi” của Đào Quốc Thịnh là một câu chuyện như thế - nhỏ bé, giản dị, mà vang vọng lâu dài như dư âm của một khúc nhạc cuộc sống nhẹ nhàng, thấm vào lòng người đọc một cách tự nhiên như hơi thở.
Đào Quốc Thịnh vốn là một người bước ra từ nghề báo - nơi sự thật được xem như một lẽ sống đẹp. Ông viết từ những trải nghiệm chân thực của đời sống và nghề nghiệp. Chính điều ấy đã tạo nên một giọng văn trong sáng, mộc mạc, mà chan chứa lòng nhân hậu. Ở ông, ngòi bút của người làm báo hòa quyện cùng trái tim của người nghệ sĩ, để mỗi trang viết trở thành một tấm gương soi chiếu cuộc đời: giản dị, mà lấp lánh ánh sáng của niềm tin vào con người.
Truyện “Ông tôi” không chỉ kể về một người ông nhân từ hay một cậu cháu non nớt, mà còn là một bản giao hưởng nhỏ về lòng nhân ái - nơi mỗi cử chỉ, mỗi lời nói là một thông điệp ý nghĩa thắp lên ánh sáng của tình thương. Khi gấp trang truyện lại, người ta vẫn còn nghe đâu đó giọng nói hiền lành của người ông, và cảm nhận được sự trưởng thành lặng lẽ trong tâm hồn đứa cháu.

Phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của Đào Quốc Thịnh
Tác giả Đào Quốc Thịnh, một nhà văn bước ra từ nghề báo - nghề của sự chính trực và tôn trọng sự thật như một lẽ sống đẹp. Đào Quốc Thịnh lấy chất liệu từ chính cuộc sống lao động, từ những con người ông từng gặp, nên truyện “Ông tôi” toát lên vẻ mộc mạc, gần gũi mà sâu sắc. Ông mang vào trang viết một giọng văn giản dị, trong sáng nhưng giàu nhân ái. Ở ông, ngòi bút của người làm báo hòa cùng trái tim của người nghệ sĩ, để mỗi câu chuyện trở thành một lát cắt chân thực của đời sống, mộc mạc mà lay động, viết ra từ niềm tin sâu xa vào con người và lòng nhân hậu.
Từ những trang viết ấy, truyện ngắn “Ông tôi” ra đời - một câu chuyện nhỏ, ấm áp và thấm đẫm tình người.
Câu chuyện diễn ra trong một buổi sáng mùa đông lạnh buốt. “Tôi” - đứa cháu - ngồi xem ti vi trong căn nhà khang trang của ông thì một cậu bé ăn mày ướt sũng nước mưa, tay run run cầm chiếc nón rách xin bát cơm. Khi người cháu lưỡng lự rồi từ chối, ông tôi bước ra, hiền từ mời cậu vào, lau khô người, cho quần áo và nhường cả phần ăn sáng của mình.
Trước khi cậu bé rời đi, ông chạy theo, trao cho em chiếc áo mưa. Một hành động nhỏ, nhưng trao đi một thông điệp ý nghĩa và lớn lao trong cách cư xử của đời thường. Khi cháu thắc mắc, ông chỉ mỉm cười, nói chậm rãi: "Một miếng khi đói bằng một gói khi no. Ông cũng từng mồ côi, cũng từng như hoàn cảnh của cậu bé này".
Câu nói giản dị ấy khiến lòng người lặng lại. Từ một tuổi thơ cơ cực, nay trở thành tiến sĩ, giám đốc, ông vẫn giữ tấm lòng nhân hậu. Hình ảnh ông chạy theo trao áo mưa không chỉ là sự sẻ chia vật chất, mà còn là cách ông gửi gắm niềm tin. Niềm tin - đó chính là điều ông trao đi và cũng là điều đã nâng đỡ cuộc đời ông qua bao năm tháng. Niềm tin giúp con người đứng vững giữa giông bão, giữ trong tim mình ngọn lửa của nghị lực và lòng nhân hậu. Ở ông, niềm tin không chỉ là điểm tựa, mà còn là mảnh đất cho nhân cách, tình yêu và lòng tử tế nảy nở. Chính niềm tin ấy giúp con người có thêm sức mạnh để vượt qua thử thách, sống tốt hơn mỗi ngày và góp phần làm cho cuộc sống quanh mình trở nên đẹp hơn, ý nghĩa hơn.
Hành động không phô trương, nó là sứ mệnh và tự nhiên như hơi thở. Ông cho đi không vì thương hại, mà vì thấu hiểu, một thứ nhân ái được sinh ra từ chính miền ký ức năm xưa.
Trái ngược với ông là người cháu non nớt, sợ mất mát, ngại chia sẻ vì nghĩ “nhà mình chưa giàu có gì”. Nhưng khi chứng kiến hành động của ông, nghe ông kể về tuổi thơ mồ côi, cậu bừng tỉnh. Giọt nước mắt cuối truyện là bước ngoặt trong tâm hồn – khi cậu hiểu rằng, cho đi không phải là mất, mà là tìm thấy chính mình trong lòng nhân ái.
Ngôn từ của ông giản dị, đời thường nhưng thấm thía để sự thật của lòng tốt tự tỏa sáng. Câu chuyện được kể bằng ngôi thứ nhất khiến cảm xúc chân thật, gần gũi, và cho người đọc thấy rõ sự trưởng thành của người cháu – từ dửng dưng đến rung động, từ vô cảm đến thấu hiểu.
Tình huống truyện tuy nhỏ nhưng ẩn chứa sức nặng nhân văn lớn. Giữa cuộc sống hiện tại với nhiều thay đổi, “Ông tôi” như một lời nhắc rằng lòng tốt không bao giờ lỗi thời. Mỗi cử chỉ tử tế, dù nhỏ, đều có thể sưởi ấm một tâm hồn.
Truyện ngắn “Ông tôi” vì thế không chỉ kể về tình ông cháu, mà còn là bản hòa ca của tình người. Nó nhắc ta biết trân trọng những điều bình dị, biết yêu thương và chia sẻ. Câu chuyện kết lại, nhưng dư âm vẫn lặng lẽ ngân lên - nụ cười hiền của người ông, giọt nước mắt trong trẻo của đứa cháu, và một bài học giản đơn mà sâu sắc: “Giàu có không nằm ở vật chất, mà ở tấm lòng biết yêu thương, biết tin vào cuộc sống”./.
ThS. Dương Minh Ánh (Giám đốc Trung tâm Giáo dục Thường Xuyên Tân Thành,
Giám đốc Trung tâm Ngoại ngữ SEE Phú Mỹ, TP. HCM)
(Mobile/Zalo: 0704.686.707)
Feelings After Reading the Short Story
“My Grandfather” by Đào Quốc Thịnh
Certain stories do not need big events to touch our hearts. In their quiet way, they carry the warmth of people, of kindness, and compassion. The short story “My Grandfather” by Đào Quốc Thịnh is one of those stories – simple and small, but its meaning stays in the heart like a soft melody of life, entering the reader’s soul naturally, like breathing.
Đào Quốc Thịnh used to be a journalist - a person who believes that honesty and truth are beautiful ways of living. He writes from real experiences in life and work. That gives his writing a pure, simple tone, full of human love. In him, the pen of a reporter joins with the heart of an artist, turning each story into a mirror of life - plain, but shining with faith in people.
The story “My Grandfather” is not only about a kind old man or an innocent grandson, but also a gentle song about kindness. Every action and every word send a warm message of love. When we finish reading, we can still hear the old man’s kind voice and feel the quiet growth of the child’s heart.

Analysis of the Short Story “My Grandfather” - Đào Quốc Thịnh
Writer Đào Quốc Thịnh, who came from journalism - a job of honesty and respect for truth as a beautiful way of life - takes inspiration from real people and real life. That is why “My Grandfather” feels so close and sincere. His language is simple and clear, but full of warmth. In his stories, the truth of daily life is shown through a kind heart and deep belief in goodness.
The story happens on a cold winter morning. “I” - the grandson - is watching TV in the comfortable house of his grandfather when a poor boy comes to the door, wet from the rain, holding a broken hat, asking for food. The boy hesitates, but the grandfather gently invites the child in, dries him, gives him clean clothes, and even shares his own breakfast.
Before the boy leaves, the grandfather runs after him and gives him a raincoat. It is a small act, but full of meaning and love. When the grandson asks why, the grandfather smiles and says softly: “A piece of food when hungry is worth a whole bag when full. I was also an orphan, once poor like that boy.”
This simple sentence makes the reader’s heart quiet. From a poor childhood to becoming a doctor and a director, the grandfather still keeps his kind heart. The image of him running to give the raincoat is not only a sharing of material things, but also a way of giving faith. Faith - that is what he gives, and also what helped him through life. Faith helps people stand strong in hard times and keep in their hearts the fire of courage and kindness. In him, faith is not only a support, but also the ground where love, compassion, and human values grow. That same faith gives people strength to overcome difficulties, to live better each day, and to make life around them more meaningful.
The grandfather’s kindness is quiet and natural, like breathing. He gives not from pity, but from understanding - a kind of love born from his own memories of hunger and pain.
The contrast between the old man and his young grandson is touching. The boy, at first afraid to share, thinking “we are not rich yet,” learns an important lesson. His tears at the end mark a change of heart - he realizes that giving is not losing, but finding himself in kindness.
The language of the story is simple but full of meaning. Told in the first person, it feels close and true, helping readers see the quiet growth of the boy - from indifferent to moved, from selfish to understanding.
The story’s situation is small, yet it holds a great human message. In our modern life full of change, “My Grandfather” reminds us that kindness never gets old. Every small act of goodness can warm another heart.
Therefore, the short story “My Grandfather” is not only about the love between a grandfather and his grandson, but also a song of human love. It teaches us to value simple things, to love, and to share. The story ends, but its warmth remains - the old man’s gentle smile, the boy’s innocent tears, and a quiet, beautiful lesson: “True richness is not in material things, but in a heart that knows how to love and believes in life"./.
Duong Minh Anh, MA in Tesol. (Mobile/Zalo: 0704.686.707)
English Teacher, Director of SEE Language Center, Phu My, Ho Chi Minh City.
“You and I — like old friends, like old wine in a new glass.”