banner 728x90

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

28/03/2025 Lượt xem: 2441

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Cuộc sống đã quăng quật chị với đủ mọi cung bậc của đời người. Tâm hồn đã dần chai sạn đi trước mọi biến cố, buồn vui… Thời gian vùn vụt trôi, đủ làm mờ dần những kỷ niệm vui, đủ làm nguôi ngoai mọi nỗi đau, niềm nhớ. Nhưng bấy nhiêu năm từ ngày mẹ mất, mỗi mùa Vu lan lên chùa vẫn thấy lòng trống vắng đến lạ.

 Cuộc sống không có chữ “giá như”. Những gì đã đi qua không thể nào khác được, nhớ lại nhiều khi chỉ khiến nỗi lòng thêm bận. Những việc định làm, những việc hứa với mẹ nhưng chưa có thời gian để làm… cứ day dứt trong tâm. Nhìn những người đang hạnh phúc cài trên ngực áo mình bông hồng đỏ, chị cứ lặng lẽ đoán hôm nay họ sẽ nói gì với mẹ. Họ có biết giá trị của thời gian hiện hữu, để sau này không phải thốt lên chữ “giá chi...”.

Chiều nay, trước lúc lên chùa, chị đi qua cổng trường nơi có rất nhiều bà mẹ trẻ đứng đón con. Những người mẹ nhỏ nhắn, chờ những đứa con cao hơn mẹ cả cái đầu, ngồi sau mà che hết cả mẹ. Chắc là sợ muộn giờ học của con nên chỉ kịp đưa cho con hộp sữa, những chiếc xe hối hả chạy đi... Người mẹ thời nào cũng vậy, chỉ biết vì con. Đám trẻ ngày nay chờ mẹ đón cổng trường có khác gì ngày xưa tuổi thơ của chị đứng đầu nhà ngóng mẹ đi chợ về với chút quà quê? Có lẽ khác chăng là điều kiện ngày nay đủ đầy hơn, lo chuyện học nhiều hơn, nhưng tình cảm chắc vẫn vậy mà thôi.

Cố thoát khỏi dòng ký ức, muốn trở về với hiện tại bộn bề, mà sao cảm xúc của mùa Vu Lan đầu tiên nhận bông hồng trắng cứ vẹn nguyên trong khói nhang trầm. Tự dặn lòng là có gì đâu mà ủy mị, đã 5 năm rồi, thời gian đã kịp xóa mờ nhiều điều, nhưng hình như có những tình cảm mà thời gian bất lực.

Như một sự đồng cảm, dịp này bạn chị lại tặng cuốn “Hãy chăm sóc mẹ” của nhà văn nữ Hàn Quốc Shin Kyung Sook. Đọc hoài niệm của những người con về mẹ, những day dứt khi làm mẹ buồn, những vô tình khi sống bên mẹ… khi mẹ đột nhiên lạc mất, mới hay trên thế giới này, tình mẫu tử là giá trị chung, cho dù có khác nhau về văn hóa, màu da…

Chị bỗng nhớ dịp về thăm tượng đài Mẹ Việt Nam Anh hùng ở quê nhà. Quảng trường mênh mông, nắng chói chang làm không khí trên quảng trường rung rinh, tượng Mẹ nhìn xa chợt hư ảo, xuất thần. Chị bỗng nhớ quay quắt đến một người, ước mong đến nghẹt thở người ấy cùng có mặt, để tin cậy tựa đầu vào bờ vai, cùng sẻ chia cảm giác thắt lòng trước tượng đài… Mãi sau này cảm giác ấy còn nguyên trong lồng ngực. Cuộc sống là thế, đâu phải những ước mong bất chợt nào cũng đều thành hiện thực?

Chị có cảm giác hình như những mùa Vu lan sau này, người lên chùa ngày càng đông hơn? Những gương mặt thành kính kia đang cầu xin điều gì, chẳng ai có thể biết. Chỉ biết đồng cảm với những người có bông hồng trắng và mừng cho những ai có bông hồng đỏ cài trên ngực áo, hãy cảm nhận niềm hạnh phúc khi vẫn được bên mẹ, bởi có những điều bình dị mà chỉ khi mất đi, người ta mới cảm nhận được.

Kim Phụng

 

 

 

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Hương bưởi tháng ba

Đã lâu tôi chưa có dịp về thăm quê. Về để được bước chân rộn rã trên con đường làng, qua cánh cổng làng trầm mặc rêu phong, qua cây đa cổ thụ sừng sững hàng trăm năm tuổi. Về để ùa vào tâm thức mình hương hoa bưởi tinh khiết, nồng nàn…

Truyện ngắn: Ngôi nhà còn mãi trong mơ

Cho đến bây giờ, những giấc mơ vẫn thường đưa tôi về với ngôi nhà cũ của một thời thơ ấu, ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố. Chớp mắt đã gần 40 năm trôi qua kể từ ngày tôi từ biệt ngôi nhà thân yêu ấy. Tuy tôi cũng có nhiều lần quay về khu nhà cũ, đi ngang qua và nhìn thấy nó từ xa, nhưng không hiểu sao chẳng dám bước lại gần, có lẽ tôi sợ cảm xúc sẽ bóp nghẹt trái tim mình bởi những kỷ niệm dâng trào...

Câu chuyện gia đình: Yêu sắc đẹp

Anh thường nói với chị: “Một bàn tay thô ráp nhưng mượt mà trong lòng người chồng, một làn da sạm nắng nhưng lại mềm mại trong lòng người chồng vì tình yêu với vợ. Mình đã sống với nhau lâu rồi, em đừng bận tâm vì nhan sắc”.

Tản văn: Ký ức tuổi thơ tôi

Cái mùi rơm, mùi rạ thơm tho và lành sạch ít khi làm ta từ chối hay né tránh. Cũng có thể vì trên những cánh đồng rộng, không khí loãng ra trong những chiều gió nên dù có vào chính vụ đốt đồng đi chăng nữa, người đi bên này những bờ ruộng, triền đê hay những con đường làng nương theo bờ bãi vẫn không cảm thấy ngột ngạt vì khói.

Câu chuyện gia đình: Quên đi bệnh tật, ưu phiền

Câu chuyện trên khoang tàu hôm ấy ngẫu nhiên lại trĩu nặng nỗi lo về bệnh tật. 4 hành khách - 4 bệnh nhân mới bước ra từ các bệnh viện khác nhau ở thành phố đầy bụi bặm, xô bồ, lúc mưa lúc nắng. Một đôi vợ chồng già với những căn bệnh của người già xuống ga Quảng Ngãi. Một chị trung niên xuống ga Đà Nẵng mới lặn lội vào tận Sài Gòn chữa bệnh. Và tôi, cô gái trẻ hơn đôi chút nhưng cũng suy nghĩ rất nhiều trong hơn 7 tiếng trên tàu.

Tản văn: Mùa hè xa vắng

Sau chừng ly, tôi nhìn ra hồ. Nghe gió bời bời. Cảm giác xót xa quá đỗi. Những thân sen khô rã rời. Chắc chắn không phải là chống chọi với gió, không phải chống chọi với già nua. Cũng không hẳn là cam chịu.

Phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của tác giả Đào Quốc Thịnh

Đề thi: Em hãy phân tích truyện ngắn “Ông tôi” của nhà văn Đào Quốc Thịnh?

Tản văn: “Thằng Bờm có cái quạt mo”

Trước sân nhà tôi có cây cau. Cây không cho bóng mát, trái cau trẻ nhỏ không ăn được... nên mấy chị em không hào hứng với cây cau trước cửa. Có lần, chị tôi đem về cây si, xin mẹ trồng trước ngõ cho mát. Mẹ tôi không chịu, bảo đó là cây cau bà nội trồng.
Top