banner 728x90

Truyện ngắn: Bác xích lô và ông khách lạ

20/08/2025 Lượt xem: 2363

Cuối năm, dòng người trở nên đông đúc. Ai cũng hối hả lo mua sắm bánh mứt, cây cảnh, trang trí nhà cửa thật đẹp để đón năm mới. Riêng bác xích lô vẫn như mọi ngày: sáng ăn qua quýt ổ bánh mì rồi đạp xe đến gần bến xe, chờ những chuyến xe khách từ các tỉnh về, đón mời khách...

Đã mấy ngày nay, bác không chạy được cuốc xe nào. Mấy năm trước, cuối năm, những người làm ăn tha hương hoặc các cô cậu sinh viên về quê đông lắm, sân ga trở nên nhộn nhịp. Năm nay, khách đi đâu hết trơn, hoặc có lẽ mấy tài xế taxi, xe thồ ở bến giành hết khách rồi. Cái nghề đạp xích lô thô sơ, chậm chạp của bác, ai mà thèm đi nữa. Thôi, xong vụ Tết, sang năm, bác kiếm việc khác làm có lẽ hay hơn! Song, đúng vào lúc chán nản nhất, bác gặp được một vị khách hào phóng. Cuộc sống có những điều bất ngờ, thật thú vị biết bao!

Vị khách tuổi chừng ba mươi, mặc quần áo đã bạc màu. Anh ta đến gần bác, lịch sự hỏi: “Anh có thể chở em đến nhà nghỉ nào gần đây được không?”. Qua cử chỉ và lời nói, bác đoán vị khách này thuộc người có học thức. Đến nhà nghỉ, người khách bước xuống xe, hỏi: “Anh lấy bao nhiêu tiền công”? Tuy có thiện cảm với khách, song đang lúc khó khăn, bác đành “chém”: “50 nghìn đồng!”. Vị khách không nói gì, vẫn vui vẻ, tươi cười, còn lịch sự đưa tiền cho bác bằng hai tay. Đã vậy, anh ta còn nói: “Chiều nay, anh chở giúp em tham quan cảnh đẹp nơi đây được không?”. Như vớ được mánh, bác nói như reo lên: “Được chứ, được chứ!...”.

Bình thường trưa nào bác xích lô cũng ngủ nửa tiếng để có sức chạy tới khuya. Hôm nay, bác không ngủ, ăn xong đĩa cơm bụi là đạp xe tới nhà nghỉ. Đến nơi, bác thấy khách đã ngồi đợi sẵn. Có lẽ anh ta nóng lòng muốn tham quan hết cảnh đẹp nơi đây. Thấy bác đến, anh đứng dậy, mừng rỡ, bắt tay rồi leo lên xích lô, không cần hỏi giá cả. Đầu tiên, bác chở khách đi một vòng quanh thành phố. Đi đến chỗ nào, khách cũng tỏ ra thích thú. Lúc chở đến mấy địa điểm khác, bỗng dưng khách nhảy xuống đất, nói:

- Anh mệt rồi, để em chở cho!

Bác xích lô ái ngại:

- Không được, em là khách mà không thể để em chở anh được.

Thế nhưng người khách vẫn nhất quyết đổi chỗ với bác xích lô. Từ lúc đó trở đi, vị khách du lịch chở bác đi ngắm cảnh, lúc nào mệt thì thay nhau chở, nói cười vui vẻ, giống như hai người bạn. Ngày nào bác xích lô cũng gắn bó với chiếc xe nhưng chỉ ngồi đằng sau, gồng hết sức mình để chở khách. Hôm nay là lần đầu tiên trong đời bác vinh dự được ngồi đằng trước cho khách chở mình nên cảm động lắm. Đến chiều, sau khi đi hết các điểm du lịch và quay về nhà nghỉ, người khách hỏi:

- Anh lấy bao nhiêu tiền công?

Bác xích lô lúng túng:

- Anh chở em một đoạn, em chở anh một đoạn, thật lòng không biết lấy bao nhiêu cho phải. Thôi thì em đưa anh bao nhiêu cũng được!

Người khách lấy 500.000 đồng nhét vào túi bác, lại còn mời: “Tối nay, anh em mình đi nhậu nhé!”.

Buổi tối, bác và vị khách ngồi nhậu bên cái quán ở vỉa hè, tỉ tê tâm tình, giống như bạn thân xa lâu ngày gặp nhau. Lúc này, bác mạnh dạn hỏi:

- Qua cách ăn nói lịch sự, tế nhị, anh đoán chắc em là người có học thức cao?

- Dạ không, em học hành dở dang...

- Em xài tiền hào phóng, không tính toán với anh, hẳn em phải khá thành đạt?

- Dạ không...

- Vậy em làm gì?

- Dạ... ở Sài Gòn, em cũng đạp xích lô!

Bác xích lô ngạc nhiên:

- Em đạp xích lô, sao hào phóng với anh như thế?

Đến đây, người khách thành thật tâm sự:

- Mình cùng nghề, nên em hiểu nỗi khổ của nhau! Vừa rồi, em may mắn chở một bà Việt kiều tốt bụng, bà ấy cho em mấy trăm đô la. Nhân lúc gần Tết ế ẩm, em tranh thủ thời gian đi chơi Tết sớm, chứ đầu năm, người ta vui vẻ đi chơi, mình phải gồng lưng đi làm, rảnh đâu mà đi...

Bác xích lô đứng dậy, móc bóp:

- Cũng cảnh nghèo khó như nhau, anh không lấy tiền em đâu!

Vị khách chặn tay lại:

- Em còn trẻ, có nhiều cơ hội. Anh cứ cầm tiền, mùng một Tết anh đừng đi làm, hãy chở chị đi chùa một lần giống như người ta!...

Bác xích lô ngậm ngùi, xúc động nói:

- Cảm ơn em, cho anh mượn tạm! Sau này có duyên, có dịp, anh sẽ gửi lại em!...

Nói vậy, nhưng trong lòng bác lo lắng, không biết về sau mình có tiền để vào Sài Gòn gửi lại món nợ này không!?...

Phúc Nguyên

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Quà tặng

Tôi cầm tờ quyết định nhập ngũ, với một mớ thắc mắc trong đầu: ở cương vị bố tôi, quan hệ rộng, quen biết nhiều mà không xin cho tôi ở lại, để đứa con trai độc nhất phải đi xa?

Truyện ngắn: Kỷ niệm mùa mai vàng trước Tết

Giữa tháng Chạp, mẹ giục tôi lặt lá mai cho kịp Tết. Công việc này hầu như năm nào tôi cũng đảm nhận. Mọi năm tôi làm rất nhanh, rất hứng khởi, bởi tôi không phải làm một mình mà luôn có “trợ lý”. Tháng Chạp nào “trợ lý” cũng sang nhà để cùng tôi lặt lá mai.

Truyện ngắn: Về với biển

Quê tôi không phải là vùng biển,. Bố mẹ tôi mất sớm, tuổi ấu thơ của tôi bị ngập chìm trong mưu sinh, kiếm sống và học hành. Không giống những đứa trẻ khác, ngày hè được bố mẹ đưa đi tắm biển, đến tận năm 18 tuổi, tôi vẫn chưa một lần ra biển, chưa được thưởng thức cái vị mặn tanh nồng của nước biển, và nhìn thấy không gian mênh mông của biển cả, những cánh buồm no gió với hương biển nồng nàn như trong những tác phẩm văn học.

Tản văn: Hương hoa bưởi năm xưa

Giếng nước nhà tôi cũng thảng hoặc trôi lững lờ vài cánh hoa bưởi, vốc đầy hai tay làn nước ấy vã lên mặt, tôi cảm nhận rõ hương vị của quê hương lan tỏa. Sự gắn bó với nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người chính là bắt đầu từ một làn hương, một màu hoa như thế!

Truyện ngắn: Ba hạt dẻ tình yêu

30 năm rồi, hôm nay tôi mới có dịp quay trở về căn nhà cũ, nơi gắn bó tuổi thơ đời tôi với những kỷ niệm ngọt ngào. Căn nhà cũ của tôi đã qua tay mua bán nhiều chủ, được tu sửa nhiều chỗ, được chủ mới xây lại mặt tiền nên giờ đã đổi khác rất nhiều. Trước đây ô cửa sổ nhà tôi nằm sát ô cửa sổ nhà kế bên, thế nhưng bây giờ ô cửa sổ nhà tôi đã không còn nữa, nó bị bịt kín bởi một bức tường đặc, chạm trổ hoa văn. Chỉ có ô cửa sổ nhà kế bên là vẫn còn nguyên vẹn.

Câu chuyện gia đình: Ly hôn và những điều vụn vặt

Khi yêu nhau, đôi bạn trẻ nào cũng nghĩ rằng, họ sẽ chung sống với nhau đến trọn đời. Thế nhưng, thực tế có rất nhiều đôi nam nữ chỉ sau một thời gian ngắn sống chung họ đành phải nói lời từ biệt. Vài năm gần đây, tỷ lệ ly hôn đang có xu hướng không ngừng gia tăng. Mặc dù các tổ chức xã hội ở đia phương như tổ dân phố, tổ hòa giải, hội phụ nữ… đã cố gắng hết sức trong việc hòa giải song vẫn không làm giảm bớt số lượng các cặp vợ chồng đưa nhau ra tòa.

Truyện ngắn: Mất và tìm...

Tôi ngước nhìn cô ta lần nữa, một thoáng ngẩn ngơ nhưng tôi gạt ngay, cúi chào bà thẩm phán rồi bước nhanh ra khỏi cửa. Thế là xong! Từ nay, tôi và cô ta sẽ trở thành người xa lạ. Tôi mỉm cười chua chát, chỉ mới đây thôi, cô gái bé nhỏ, xanh xao cùng tôi ký vào bản án ly hôn đã một thời là vợ của tôi đấy...

“Riêng một góc trời”- Cảm xúc lãng du đi vào miền ký ức trong tôi

Lần đầu tiên tôi nghe bài hát “Riêng một góc trời” của Ngô Thụỵ Miên vào một buổi chiều chủ nhật buồn cuối năm, khi vừa chia tay một cuộc tình. Ngồi cafe một mình tại một quán cafe nằm sát bờ biển, tôi nghe bản nhạc dịu êm như gió thoảng của Ngô Thụỵ Miên vọng về từ đâu đó rất xa xăm…
Top