banner 728x90

Quà tặng

18/08/2025 Lượt xem: 2363

Tôi cầm tờ quyết định nhập ngũ, với một mớ thắc mắc trong đầu: ở cương vị bố tôi, quan hệ rộng, quen biết nhiều mà không xin cho tôi ở lại, để đứa con trai độc nhất phải đi xa?

Bố tôi là giám đốc một ty liên doanh với nước ngoài, vì thế kinh tế gia đình tôi khá hơn so với nhiều gia đình khác trong khu. Cuộc đời thật công bằng, bởi khi những đồ vật sang trọng trong nhà tôi đầy dần lên thì những buổi sum họp gia đình cũng thưa dần đi. Bố tôi đi cả ngày, tối về lại tiếp khách. Khách đến nhà tôi thường là những ông to béo, bụng phệ, đầu hói, tay xách cặp đen. Bố tôi không có hình dáng như những ông khách đó. Nhưng mỗi khi tiễn khách về, các ông khách cúi người giơ cả hai tay ra bắt tay bố tôi thì ngược lại, bố tôi vẫn đứng nghiêm như chào cờ, chìa một tay ra bắt tay khách đáp lễ.

Một buổi đi làm về, bố tôi tươi cười thông báo: “Mai nhà ta có khách quý đến chơi”. Mẹ tôi hỏi: “Chủ doanh nghiệp nào thế?”. Bố tôi không trả lời. Biết tính bố, mẹ tôi không hỏi nữa. Hôm sau mẹ tôi dậy sớm, mua một bó hoa to rực rỡ, trang trọng bày trên bàn tiếp khách. Bàn tiệc được mẹ tôi chuẩn bị rất công phu. Quá 12h trưa, vị khách quý mới xuất hiện. Mẹ tôi tròn mắt kinh ngạc, khi thấy một ông nhà quê, đen đúa, khắc khổ gò lưng trên chiếc xe xích lô tiến vào sân nhà. Bố tôi chạy vội ra đón khách. Ông ta nhảy xuống xe ôm chầm lấy bố tôi. Chiếc xe xích lô không người giữ lặng lẽ trôi vào góc sân. Ông khách rút chiếc khăn mặt vắt vai lau mồ hôi nói:

         - Thông cảm ! Ngày chủ nhật đông khách, tao phải tranh thủ làm vài “cuốc” rồi mới về đây được.

         Bố tôi đáp lại bằng cử chỉ kéo tay ông khách, lôi vào nhà hồ hởi giới thiệu với mẹ tôi:

         - Đây là Bình, bạn chiến đấu cùng đơn vị với anh ngày xưa.

         Ông ta chỉ tay vào mẹ hỏi bố;

         - Đây có phải là Trần Minh Thu mà mày vẫn nhắc đến phải không?

         Bố tôi mỉm cười gật đầu.

         Ông ta thốt lên, nắm chặt lấy tay mẹ tôi: “Trời ơi ! Chúc mừng! Chúc mừng!”.

         Khi những ly bia được rót tràn bọt ra bàn thì cũng là lúc mẹ tôi đứng dậy nói:

         - Xin lỗi hai anh, hôm nay em có việc bận phải về bên ngoại.

         Bố tôi ngơ ngác hỏi:

          - Sao không nói với anh từ trước?

          Mẹ tôi không nói, lặng lẽ xách túi ra khỏi nhà. Bỗng ông khách chăm chú nhìn căn phòng khách sang trọng của bố tôi, rồi nói giọng đượm buồn:

         - Tôi cũng muốn ngồi lại đây với anh, nhưng cháu nhà tôi ốm, phải về thôi. Thiếu gì lúc gặp nhau. Còn sống mà nhìn thấy nhau thế này là mừng rồi.

Những ngày sau đó nặng nề trôi. Không khí trong căn nhà tôi trở nên khó thở ngột ngạt. Liên hoan chia tay tôi lên đường nhập ngũ không diễn ra như dự định. Bố tôi rời khỏi nhà từ hôm trước, không một lời dặn lại. Khách đến đông nghịt. Mẹ tôi tươi cười chào khách giấu đi chuyện buồn trong gia đình. Khi mọi người đã ngồi vào bàn ăn đầy đủ thì nghe tiếng chó sủa. Mẹ tôi chạy ra cổng, nhìn thấy ông khách xích lô liền đứng sững lại. Ông ta rụt rè nói khẽ: “Tôi gửi tặng món quà này cho anh, chị”. Nói xong ông ta quay ngược đi thẳng, để lại chiếc ba lô cũ rích. Mẹ tôi buộc phải xách vào nhà. Tiệc tan, khi khách đã về hết, tôi và mẹ lần lượt mở từng gói quà tặng và chiếc ba lô được mở ra sau cùng. Bỗng mẹ tôi giật mình khi nhìn thấy những chồng thư đã úa vàng qua năm tháng thời gian và nét chữ của mẹ tôi thời con gái. Có cả những trang nhật ký và những lá thư của bố tôi viết dở… Ngoài mỗi phong bì ghi rõ ngày, tháng, năm và dòng chữ: “Ngày mai tao ra trận, nếu có hy sinh thì Bình ở lại hãy chuyển những lá thư này đến tay bạn gái của tao là Trần Minh Thu, địa chỉ…” Bỗng mẹ tôi lặng đi, nhìn tôi mà tôi biết mẹ chẳng nhìn gì cả, rồi lầm rầm cất tiếng: “Chiến tranh, trận mạc… ngày đó bọn anh mới vào đến Quảng Bình là đã thi nhau ngã rồi, vào đến Kontum cả tiểu đoàn nhìn nhau chỉ còn dăm chục đứa. Tan tác, tứ tán, tụt lại nằm lại gác rừng le, rừng khộp xứ Lào. Rồi dăm chục đứa ấy cũng lại rơi rụng chỉ còn lại vài đứa. Có người bị mảnh bom phạt đứt đầu rồi mà vẫn còn lao về phía trước. Có người đang cười tự nhiên ngã vật xuống như bị trúng gió độc, không nghe tiếng súng mà đạn chọc đúng tim. Bỗng nhiên có bao nhiêu người chết mà họ không đáng chết, ấy là chiến tranh …”. Đêm pháo hoa, ngày 02 tháng 09 năm 1975, giữa dòng người cuồn cuộn đổ về Hồ Gươm hân hoan chào mừng chiến thắng, đi bên mẹ, bố tôi đã thì thầm kể cho mẹ nghe tất cả… Lâu quá, mẹ đã quên mất rồi… Mẹ tôi bật khóc.

         Tôi ngước nhìn tấm ảnh bố mặc quân phục treo trên tường và hình dung thấy tất cả những tháng năm gian khổ, hào hùng. Một thời trai trẻ với những mất mát, hy sinh của cả một thế hệ những người như bố. Nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra./.

Tp.HCM, tháng 12/1996

Quốc Thịnh

 

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Kỷ niệm mùa mai vàng trước Tết

Giữa tháng Chạp, mẹ giục tôi lặt lá mai cho kịp Tết. Công việc này hầu như năm nào tôi cũng đảm nhận. Mọi năm tôi làm rất nhanh, rất hứng khởi, bởi tôi không phải làm một mình mà luôn có “trợ lý”. Tháng Chạp nào “trợ lý” cũng sang nhà để cùng tôi lặt lá mai.

Truyện ngắn: Về với biển

Quê tôi không phải là vùng biển,. Bố mẹ tôi mất sớm, tuổi ấu thơ của tôi bị ngập chìm trong mưu sinh, kiếm sống và học hành. Không giống những đứa trẻ khác, ngày hè được bố mẹ đưa đi tắm biển, đến tận năm 18 tuổi, tôi vẫn chưa một lần ra biển, chưa được thưởng thức cái vị mặn tanh nồng của nước biển, và nhìn thấy không gian mênh mông của biển cả, những cánh buồm no gió với hương biển nồng nàn như trong những tác phẩm văn học.

Tản văn: Hương hoa bưởi năm xưa

Giếng nước nhà tôi cũng thảng hoặc trôi lững lờ vài cánh hoa bưởi, vốc đầy hai tay làn nước ấy vã lên mặt, tôi cảm nhận rõ hương vị của quê hương lan tỏa. Sự gắn bó với nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người chính là bắt đầu từ một làn hương, một màu hoa như thế!

Truyện ngắn: Ba hạt dẻ tình yêu

30 năm rồi, hôm nay tôi mới có dịp quay trở về căn nhà cũ, nơi gắn bó tuổi thơ đời tôi với những kỷ niệm ngọt ngào. Căn nhà cũ của tôi đã qua tay mua bán nhiều chủ, được tu sửa nhiều chỗ, được chủ mới xây lại mặt tiền nên giờ đã đổi khác rất nhiều. Trước đây ô cửa sổ nhà tôi nằm sát ô cửa sổ nhà kế bên, thế nhưng bây giờ ô cửa sổ nhà tôi đã không còn nữa, nó bị bịt kín bởi một bức tường đặc, chạm trổ hoa văn. Chỉ có ô cửa sổ nhà kế bên là vẫn còn nguyên vẹn.

Câu chuyện gia đình: Ly hôn và những điều vụn vặt

Khi yêu nhau, đôi bạn trẻ nào cũng nghĩ rằng, họ sẽ chung sống với nhau đến trọn đời. Thế nhưng, thực tế có rất nhiều đôi nam nữ chỉ sau một thời gian ngắn sống chung họ đành phải nói lời từ biệt. Vài năm gần đây, tỷ lệ ly hôn đang có xu hướng không ngừng gia tăng. Mặc dù các tổ chức xã hội ở đia phương như tổ dân phố, tổ hòa giải, hội phụ nữ… đã cố gắng hết sức trong việc hòa giải song vẫn không làm giảm bớt số lượng các cặp vợ chồng đưa nhau ra tòa.

Truyện ngắn: Mất và tìm...

Tôi ngước nhìn cô ta lần nữa, một thoáng ngẩn ngơ nhưng tôi gạt ngay, cúi chào bà thẩm phán rồi bước nhanh ra khỏi cửa. Thế là xong! Từ nay, tôi và cô ta sẽ trở thành người xa lạ. Tôi mỉm cười chua chát, chỉ mới đây thôi, cô gái bé nhỏ, xanh xao cùng tôi ký vào bản án ly hôn đã một thời là vợ của tôi đấy...

“Riêng một góc trời”- Cảm xúc lãng du đi vào miền ký ức trong tôi

Lần đầu tiên tôi nghe bài hát “Riêng một góc trời” của Ngô Thụỵ Miên vào một buổi chiều chủ nhật buồn cuối năm, khi vừa chia tay một cuộc tình. Ngồi cafe một mình tại một quán cafe nằm sát bờ biển, tôi nghe bản nhạc dịu êm như gió thoảng của Ngô Thụỵ Miên vọng về từ đâu đó rất xa xăm…

Truyện ngắn: Thần tượng đã chết

Đã lâu tôi không gặp nhà văn Lê Hồng Mây. Gần một năm nay, tôi cũng không thấy tên anh dưới những truyện ngắn hoặc những bài bình luận văn học đăng trên những tờ báo và các tạp chí quen thuộc. Hình như anh đang dồn sức cho những tác phẩm văn học tầm cỡ, để đời, như anh vẫn thường tâm sự.
Top