banner 728x90

Tản văn: Ẩn mình trong sâu thẳm

07/04/2025 Lượt xem: 2411

Ở một nơi xa lắm, sâu lắm... Nơi ánh nắng lúc đang trưa nóng nhất, mạnh nhất cũng chỉ lờ mờ chạm đến và làm phảng lên chút ánh xanh ngời ngợi của nhành rong nhỏ màu ngọc lam.

Ở đâu đó trên kia - những ồn ào náo động do cuộc sống gấp gáp của con người, những con sóng bạc đầu ào ào vỗ đập, những làn bụi mù trời, hay những luồng khói của nhà máy công xưởng lô nhô dọc ven biển cũng không hề động đến nhành rong. Nó nằm đó, yên bình nơi góc sâu của mình, và không có ý định, cũng như không thể trồi lên.

Có đôi lúc, dòng hải lưu dịch chuyển, khiến nó khẽ vươn mình, xoải dài theo dòng chảy... Thoảng qua thôi, rồi lại dịu dàng bình lặng.

Vậy mà cũng có khi hải lưu vặn thắt, quằn quại trong cơn địa chấn ngầm. Đáy biển sôi sục, gào thét trong nỗi khao khát khôn nguôi về một bến bờ êm ả chở che.

Nó vẫn im lặng, kiêu hãnh, đơn độc. Và bướng bỉnh bám chặt lấy tảng san hô màu đỏ đang phập phồng những nhịp đập điên cuồng mà không ai biết được... Và cũng chỉ có dải san hô ấy chứng kiến những vặn thắt quặn mình của nó khi cố gồng lên để không bị cuốn trôi hay nổi lên trên.

Đã có lúc nó muốn bứt ra, muốn lay lả chờm mình theo dòng chảy đang sôi sục trong đáy nước; muốn đòi cho mình ánh nắng ấm áp trên cao - thứ ánh nắng từ ngàn đời nay vẫn vô tư, trầm lặng mà dịu dàng vô cùng trong tâm trí của nó. Nắng đã cho nó biết thế nào là êm dịu, chở che, vỗ về ấm áp thân thương.

Nó chẳng hề than thở. Dù là khi những con sóng bạc đầu ào ạt vỗ bờ hay những cơn địa chấn ngầm đâu đó, nó vẫn mềm mại vũ điệu của riêng mình: mướt xanh, óng ả…

Và biển cả muôn đời vẫn thầm ru nó như thầm ru bao nhiêu kiếp rong rêu...

Phúc Nguyên

 

 

Tags:

Bài viết khác

Truyện ngắn: Bố ơi

Bố mẹ thường cãi nhau. Tôi bênh mẹ, ghét bố. Khi công việc làm ăn của mẹ phất lên thì bố bị mất việc. Từ đó, mọi việc sinh hoạt chi tiêu trong gia đình đều do mẹ quyết định. Bây giờ, khi cãi nhau với bố, mẹ thường nói thêm: “Vô dụng!”. Tôi thấy mẹ nói đúng và càng xem thường bố...

Tản văn: Tuổi thơ còn mãi

Tôi rất xúc động mỗi lần nghe ca khúc “Thằng Cuội” của Lê Thương. Bài hát quen thuộc đến cũ kỹ ấy được phối với tiếng guitar chậm rãi, cùng giọng hát trong trẻo như bầu trời sớm mai bỗng nhiên hôm nay nghe hay đến ngỡ ngàng. “Bóng trăng trắng ngà. Có cây đa to. Có thằng Cuội già ôm một mối mơ…”, những ca từ mộc mạc như lời hát dồng dao đưa người nghe về với ký ức tuổi thơ ngọt ngào.

Tản văn: Khói lam chiều

Có những buổi chiều miên man trôi trong tôi với mùi khói bay lên từ đâu đó. Ngút ngát một niềm yêu phủ lấy tôi, với miền khói phủ từ những đợt đốt rạ đồng, vọng những bữa cơm tối sắp về, hay khói un lúa lép trong ngõ nhà ai cuối mùa gặt. Chút lòng quê ấy đâu phải ai cũng có, đâu phải ai cũng hiểu...

Câu chuyện gia đình: Làm đẹp

Tôi làm việc ở một công ty nước ngoài, lương cao nhưng không sung sướng chút nào. Tôi chỉ biết làm, không có thời gian đi chơi, du lịch. Tôi tự nhủ mình còn trẻ, ráng làm nuôi vợ con, về sau có tiền dư dả rồi đi chơi cũng chưa muộn.

Câu chuyện gia đình: Mẹ tôi

Một mình mẹ chăm sóc, yêu thương con vô bờ bến từ khi tôi được 6 tháng tuổi. Một mình trên một đất nước hoàn toàn xa lạ, không một đồng xu dính túi và cũng không có người thân nào bên cạnh, mẹ tôi gạt nước mắt, quên đi sự buồn đau, mạnh mẽ đối diện với thực tại. Nếu như cuộc đời đem lại sự cay đắng cho mẹ thì mẹ làm mọi cách để vứt bỏ nó. Mẹ đã trải qua bao nỗi nhọc nhằn trong cuộc sống để nuôi tôi lớn khôn và cho tôi tất cả những gì có thể được.

Truyện ngắn: Nhân nào quả nấy

Đầu tuần, tôi cùng đồng nghiệp đi mua ít sách để tặng trẻ em miền núi. Đang chăm chú chọn sách, bỗng nghe có tiếng lọc cọc. Nhìn ra phía cửa, tôi bắt gặp người đàn ông tuổi ngoài sáu mươi, tóc muối tiêu chống nạng đi vào. Sau câu chào, ông hỏi nhân viên mua cuốn sách “Hướng dẫn giải toán violympic lớp 4”. Chọn xong vài cuốn sách cho việc học, ông lấy tiếp mấy cuốn “Nghìn lẻ một đêm”, “Truyện cổ tích Việt Nam”...

Truyện ngắn: Tất cả vì con

Tôi nhìn cách ông lụi hụi hàng ngày và hiểu vì sao người cha này lại âm thầm một cách đầy động lực như thế, cả trong cách ông không nề hà bất cứ phần việc nặng nhọc nào chỉ với một ước mong duy nhất: lúc nào cũng có công trình để người ta kêu mình tới phụ.

Truyện ngắn: Anh thương binh

Tôi rời quân ngũ trở về quê với đôi nạng gỗ nhưng lòng vẫn rộn lên niềm vui vì đất nước, quê hương không còn nỗi ám ảnh của chiến tranh. Vợ tôi đến với tôi trong sự tình cờ. Đó là ngày đoàn thanh niên xã tình nguyện giúp những gia đình thương binh liệt sĩ. Thấy tôi đang đứng trên đôi nạng gỗ cuốc đất, cô ấy thấy thương nên bắt chuyện. Rồi chúng tôi nên vợ, nên chồng bắt đầu từ ngày ấy.
Top