banner 728x90

Tản văn: Ẩn mình trong sâu thẳm

07/04/2025 Lượt xem: 2449

Ở một nơi xa lắm, sâu lắm... Nơi ánh nắng lúc đang trưa nóng nhất, mạnh nhất cũng chỉ lờ mờ chạm đến và làm phảng lên chút ánh xanh ngời ngợi của nhành rong nhỏ màu ngọc lam.

Ở đâu đó trên kia - những ồn ào náo động do cuộc sống gấp gáp của con người, những con sóng bạc đầu ào ào vỗ đập, những làn bụi mù trời, hay những luồng khói của nhà máy công xưởng lô nhô dọc ven biển cũng không hề động đến nhành rong. Nó nằm đó, yên bình nơi góc sâu của mình, và không có ý định, cũng như không thể trồi lên.

Có đôi lúc, dòng hải lưu dịch chuyển, khiến nó khẽ vươn mình, xoải dài theo dòng chảy... Thoảng qua thôi, rồi lại dịu dàng bình lặng.

Vậy mà cũng có khi hải lưu vặn thắt, quằn quại trong cơn địa chấn ngầm. Đáy biển sôi sục, gào thét trong nỗi khao khát khôn nguôi về một bến bờ êm ả chở che.

Nó vẫn im lặng, kiêu hãnh, đơn độc. Và bướng bỉnh bám chặt lấy tảng san hô màu đỏ đang phập phồng những nhịp đập điên cuồng mà không ai biết được... Và cũng chỉ có dải san hô ấy chứng kiến những vặn thắt quặn mình của nó khi cố gồng lên để không bị cuốn trôi hay nổi lên trên.

Đã có lúc nó muốn bứt ra, muốn lay lả chờm mình theo dòng chảy đang sôi sục trong đáy nước; muốn đòi cho mình ánh nắng ấm áp trên cao - thứ ánh nắng từ ngàn đời nay vẫn vô tư, trầm lặng mà dịu dàng vô cùng trong tâm trí của nó. Nắng đã cho nó biết thế nào là êm dịu, chở che, vỗ về ấm áp thân thương.

Nó chẳng hề than thở. Dù là khi những con sóng bạc đầu ào ạt vỗ bờ hay những cơn địa chấn ngầm đâu đó, nó vẫn mềm mại vũ điệu của riêng mình: mướt xanh, óng ả…

Và biển cả muôn đời vẫn thầm ru nó như thầm ru bao nhiêu kiếp rong rêu...

Phúc Nguyên

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Mùi vị phở

Bạn tôi hiện là chủ một công ty xây dựng. Vợ là chủ một nhà hàng khá tiếng tăm trong thành phố. Hai người con du học bên Mỹ... Vậy mà trong một buổi trà dư tửu hậu, bạn làm tôi sững người vì ngạc nhiên khi nghe tâm sự: Ông biết không, tôi vẫn khoái nhất cái món cơm nguội chan nước phở đấy (!)

Mùa rau xanh

Rau đem ra thành phố năm nay có vẻ rẻ hơn mọi năm. Xà lách, rau thơm, rau canh, rau xào... thứ nào thứ nấy tươi xanh mơn mởn, nhiều khi không định ăn cũng dừng chân đứng lại và mua mấy ngàn.

Tản văn: Nhớ lắm khu vườn của ngoại

Cứ mỗi lần mở album nhạc “Khu vườn yên tĩnh” với tiếng hát sâu lắng của ca sĩ Hồng Nhung qua ca khúc “Hòn đá lặng lẽ”, trong tôi cảm xúc về thời ấu thơ với những kỷ niệm ở khu vườn nhà ngoại lại tràn về. Khu vườn đó cũng thật yên tĩnh.

Tản văn: Khoảng trời riêng không thể xóa mờ

Ngõ chợ là nơi bố mẹ tôi gặp nhau, là nơi tôi lớn lên, ê a những bài học đầu tiên của cuộc đời mình. Đấy còn là nơi tôi học những cách ứng xử ở đời, cách nuôi một hoài bão bằng việc rất giản đơn như cần mẫn bỏ những đồng xu lẻ vào con heo đất. Là nơi tôi học cách bươn chải trong cuộc mưu sinh nhọc nhằn, cơ cực; học cách chắt chiu những điều tốt đẹp từ những va vấp; học cách sống sao cho vững chãi.

Truyện vui: Sướng nhất chồng con mẹ đốp

Mấy mụ bạn ngồi với nhau. Thảo Mai khoe: - Hôm trước con mụ Đốp về quê lên, cho mấy cân ốc nhồi. Ăn chán bỏ mẹ. Chẳng bằng ra ngồi ôm cái thúng của bà Ba Béo ngoài chợ đầu mối, ăn ốc vặn chấm nước mắm gừng.

Tản văn: Mùa bắp quê tôi

Mùa bắp về, mẹ lấy bắp nếp trắng tròn trộn với gạo nếp để đồ xôi. Ở quê có nhiều loại xôi nhưng không hiểu sao, chẳng năm nào mẹ quên món ăn dân dã này. Đĩa xôi dẻo thơm ở hạt gạo, ngọt bùi ở bắp làm cho ai ai cũng thấy ngon miệng. Những trưa hè oi ả, chị còn trổ tài bằng món chè bắp ngon đáo để. Vị thanh mát của bột đao cộng với vị ngọt, giòn của hạt bắp đã truyền vào lòng người vị mát, vị thảo thơm nơi thôn dã.

Câu chuyện gia đình: Sống vì…người khác

Hai người yêu nhau ba năm. Cha mẹ hai bên đi coi bói. Thầy bói bảo họ không hợp tuổi. Nghe lời cha mẹ, hai người đau lòng chia tay nhau.

Truyện ngắn: Bộ quần áo đẹp nhất của mẹ

Cha mất, nhà chỉ có hai mẹ con. Trời mưa cũng như nắng, chẳng khi nào mẹ vắng một buổi chợ. Mẹ thường nói: “Nhà mình sống nhờ đôi quang gánh này đấy con ạ. Nghỉ bán một buổi là mẹ con mình không có gì ăn”. Bao nhiêu năm qua, đứa con trai hàng ngày lớn lên từ những giọt mồ hôi bán rau của mẹ.
Top