Ở Việt Nam, vấn đề phân cấp là một nhiệm vụ chính trị quan trọng của quá trình cải cách nền hành chính nhà nước. Phân cấp quản lý có thể hiểu là vấn đề chuyển giao nhiệm vụ, quyền hạn rõ ràng giữa các cơ quan nhà nước, các bạn ngành Trung ương và địa phương. Theo Từ điển Luật học, phân cấp quản lý được định nghĩa là “Chuyển giao nhiệm vụ, quyền hạn của cơ quan quản lý nhà nước cấp trên cho cơ quan quản lý nhà nước cấp dưới thực hiện thường xuyên, lâu dài, ổn định trên cơ sở pháp luật… Thực chất của phân cấp quản lý hành chính là xác định lại sự phân chia thẩm quyền theo các cấp hành chính phù hợp với yêu cầu của tình hình mới”. Có ý kiến khác cho rằng, “phân cấp quản lý là sự phân chia đơn vị hành chính – lãnh thổ và phân công thẩm quyền hợp lý giữa các cấp chính quyền tương ứng cho phù hợp với chức năng, nhiệm vụ và đặc điểm của mỗi cấp để nhằm thực thi hiệu quả hơn quyền lực nhà nước.
.jpg)
Ảnh minh họa
Tự quản là tự trông coi, quản lý công việc, có tính độc lập, khả năng quyết định của một tổ chức, cá nhân, cộng đồng. Tự quản cộng đồng là quyền độc lập tương đối của cộng đồng trong một lĩnh vực nhất định theo luật tục, tập tục, theo truyền thống. Cộng đồng tự quản lý, giải quyết công việc một cách chủ động và tự chịu trách nhiệm, dưới sự kiểm tra, giám sát của chính quyền sở tại để đạt được hiệu quả cao nhất. Để thực hiện việc tự quản, người dân bầu ra một Ban Quản lý và bộ máy tổ chức để điều hành và phân công nhiệm vụ, chịu trách nhiệm trước nhân dân địa phương và tòa án.
Ban Nghiên cứu VHTN phía Nam