Khi còn đang là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học, chị là một hoa khôi của lớp. Thông minh học giỏi, hiền hậu, rụt rè, nhút nhát và rất nữ tính của chị đã làm cho nhiều chàng trai trong trường để ý đến chị. Biết thế, nên chị đã cố gắng vùi đầu vào bài vở để quên đi những ánh mắt mê mẩn của cánh con trai. Thế nhưng, mỗi lần nhìn vào ánh mắt anh chàng lớp trưởng hay thấy bóng anh xuất hiện chị lại cảm thấy bối rối, xao động. Mỗi lần, anh đứng nói trước lớp, chị lại nhìn anh, chăm chú lắng nghe như muốn nuốt lấy từng lời.
Mùa hè năm ấy, khi những cánh hoa phượng đỏ rực rỡ khắp sân trường và tiếng ve kêu râm ran, thì cũng là lúc anh ngỏ lời yêu chị. Sau này chị vẫn thường hay kể lại là lúc đó tai chị như ù đi. Mối tình của chị và anh nhanh chóng lan ra cả trường. Nhiều ánh mắt nghen tỵ. Nhiều câu châm chọc ác độc lọt vào tai chị như: “Người đẹp ham giàu, chọn người nhiều của để yêu..”; “Được lớp trưởng giúp đỡ có học dốt cũng không sợ…” đã làm chị rất buồn. Nhiều lúc, chị muốn nói cho mọi người biết rằng: Chị yêu anh bằng tình yêu thực sự chứ không như lời đàm tiếu. Anh là người tốt và chị cũng chỉ muốn yêu một người tốt như anh mà thôi. Chị buồn khổ vô cùng, mặc dù anh luôn bên cạnh chị động viên giúp đỡ, an ủi chị. Có lúc chị tức cả với anh song lại thấy vô lý vì anh có tội tình gì đâu. Và thế là chẳng biết tự bao giờ, chị đã nung nấu một ý chí quyết tâm là phải học giỏi, phải có địa vị, tiền bạc để cho mọi người và cho cả chính anh nữa khỏi khinh mình. Chị lao vào học như điên, và cuối cùng là chị đã đậu tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu.
Ra trường anh và chị đều xin được việc làm ngay và họ đã mau chóng đi đến kết hôn. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như chị biết bỏ qua những lời đàm tiếu hồi còn là sinh viên mà dồn sức vun đắp cho hạnh phúc gia đình mình song đáng tiếc, chị vẫn cay cú lao theo những ý nghĩ mà chị đã nung nấu từ ngày đó… Với khả năng tháo vát, thông minh khéo léo chị đã chứng tỏ cho mọi người thấy được năng lực công tác của chị và nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người.
Chỉ một thời gian ngắn, từ một nhân viên chị được đề bạt lên phó phòng, rồi có quyết định đề bạt trưởng phòng, rồi được cử đi học cao học, làm luận án phó tiến sĩ, về lại cơ quan chị được bố trí giữ cương vị phó giám đốc phụ trách kinh doanh.
Có thể nói trong vòng 10 năm sau khi ra trường, chị lên khá nhanh. Trong lúc đó, anh vẫn chỉ là một cán bộ kỹ thuật bình thường. Thương vợ, anh ngày ngày chăm lo công việc gia đình: cơm nước, giặt giũ, đưa đón con đi học để vợ anh có nhiều thời gian lo học hành và công việc cơ quan. Nhờ vị trí công tác của chị nên kinh tế gia đình anh chị ngày càng khá hơn. Cũng vào lúc đó, đám mây đen đã bao trùm lên mái ấm gia đình họ. Do công việc, thời gian chị giành cho gia đình ít hơn, bữa cơm sum họp gia đình cũng thưa dần, nhạt dần…
Ngày chủ nhật anh mời bạn bè đến nhà ăn cơm và bảo chị đi chợ chuẩn bị nấu ăn thì chị gạt phắt đi: “Mất thời gian vào ba cái việc cơm nước làm gì, đã có nhà hàng người ta lo. Thời gian của mình là vàng…”. Quả thật, chị đã quên rằng cái vất vả của bữa cơm hàng ngày chính là niềm hạnh phúc của người vợ và mang lại hơi ấm gia đình cho anh. Môi trường và địa vị đã tạo cho chị cách sống khác. Chị tự cho mình thuộc tầng lớp trên. Nói chuyện với chồng, chị thường dè bỉu chê bai mọi người và chê bai cả chính anh. Nhận thấy ở anh sự kém cỏi về mọi mặt nên chị thường lấy cái tri thức đông tây kim cổ mà chị tích lũy được mang ra để thuyết giáo với anh. Khoảng cách giữa hai người đã xuất hiện và ngày càng lớn dần. Mọi sự chung đụng chỉ còn là bổn phận. Niềm vui nếu có cũng chỉ là riêng lẻ. Trong lúc chị đang say mê với địa vị, thì một hôm sau bữa cơm tối do chính tay anh nấu, anh mời chị ra bàn nói chuyện. Anh đưa tờ đơn ly hôn ra trước mặt chị, nói giọng nghiêm nghị:
Anh nghĩ rằng, để kiếm một người đàn ông biết phục vụ công việc nội trợ gia đình như anh đối với em không khó. Tốt hơn là chúng ta nên chia tay nhau. Anh có nhiều thời gian hơn nên sẽ đảm nhiệm nuôi con cho em…
Họ ra tòa và chia tay nhau. Nhiều năm trôi qua, đến bây giờ chị đã ngoài 50 tuổi và vẫn cô đơn một mình. Anh đã có vợ khác. Mỗi lần nói chuyện với chị em phụ nữ chị lại rơm rớm nước mắt và cay đắng kể rằng: “Chị đã có hạnh phúc trong tay mà không biết giữ gìn. Cái bất hạnh lớn nhất của chị là cháu gái từ nhỏ được bố chăm sóc nên đã luôn gắn bó với bố nó và coi chị như một người xa lạ. Nếu bây giờ cho chị một cơ hội để lựa chọn, chị sẽ đánh đổi tất cả để có anh, có con và để có một mái ấm hạnh phúc gia đình./.
Đào Quốc Thịnh