banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Chị tôi

09/11/2024 Lượt xem: 2562

Nhà tôi có 6 người anh chị em. Chị Tư là con giữa.

Ngày nhỏ, tôi nghe mẹ kể, dù có anh chị lớn nhưng đỡ việc nhà chính cho mẹ lại là chị Tư. Chị Hai nhỏ con, chậm, yếu, làm mẹ không ưng. Anh Ba là con trai, được cưng chiều nên ham chơi. Chị Tư tốt tính, thật thà, siêng năng, đùn bao nhiêu việc cũng ôm, miễn sao có được vài lời khen mát ruột!

Cha mất sớm, anh chị đi học xa, ở nhà, chị Tư phụ mẹ chăm một bầy em lít nhít, trong đó có tôi. Hết việc đồng tới việc nhà, chị quần quật gánh vác tất bởi mẹ mới sinh tôi còn yếu. Làm lâu quen việc, chưa có gia đình mà chị biết cách chăm em như mẹ chăm con, đến mức nằm trong vòng tay chị, tôi yên tâm chẳng kém gì khi được mẹ bồng ẵm, nâng niu.

Sức người nào phải gỗ đá. Khổ cực trăm bề, cũng có lúc chị cảm thấy đuối, mặt nặng mày nhẹ, nhưng hễ thấy mắt mẹ tôi ầng ậng nước là chị lập tức tươi tỉnh, lại nai lưng gánh việc như chẳng có chuyện gì xảy ra. Mỗi khi cực quá, tủi thân, chị lại ra hè… lén khóc. Khóc chán lại quệt mắt, quay vào...

Chị Hai, rồi anh Ba lần lượt lập gia đình. Trong nhà, chị Tư thực sự thành chị cả, quán xuyến trong ngoài, lo cho mẹ, cho em từ ăn ngủ đến học hành. Chị thương tôi nhất. Chị bảo, tôi là út, lúc ra đời lại không thấy mặt cha… Vậy nên, đi học, đi chơi ngoài đường, đứa nào ăn hiếp tôi là… biết tay chị ngay! Chị làm đồ chơi cho tôi, kiếm sách cho tôi đọc, dạy dỗ, kèm cặp tôi đến nơi đến chốn. Chị dạy mau thuộc, dễ nhớ; lại biết cách “dụ” tôi học bằng những chiêu rất sáng tạo. Còn nhớ, năm tôi học lớp 2, bản cửu chương toán tôi học tới học lui vẫn không sao thuộc nổi. Nguyên do là tôi… ghét toán! Bù lại tôi thích học văn, mê đọc sách sớm. Nắm được điều ấy, chị âm thầm tìm, mang về cuốn truyện đồng thoại “Truyện thỏ khắp thế giới”. Đó là tập truyện dịch. Mới đọc vài trang đầu tôi đã thấy mê. Cho đọc truyện đầu xong chị… thu hồi sách, ra điều kiện: mỗi ngày học thuộc một chương trong bản cửu chương thì mới cho đọc tiếp! Bị ép thế, tôi chỉ mất nửa tháng hè là thuộc xong bản cửu chương!

Chị lấy chồng muộn, cứ lấy cớ mẹ già, em dại mà lần lựa. Mẹ phải làm dữ chị mới nghe. Hôn nhân nửa đường gãy gánh, chị lại bồng con quay về, trở thành “bà chị cả” trong nhà lo toan mọi việc trước sau. Mà nói cho đúng, giờ chị không còn “chị cả” nữa, mà là mẹ. Mẹ mất nhưng chúng tôi còn có chị. Chị thành mẫu hình hệt như người chị trong bài hát “Chị tôi” của nhạc sĩ Trần Tiến, lo dựng vợ gả chồng cho từng đứa em. Vậy mà chị nào có yên đâu, có chuyện gì lục đục, khó khăn, các em cũng dắt nhau về réo chị. Dẫu có bực mình mắng mỏ tí chút, xong chị lại bỏ công việc để đi dàn xếp, làm tất cả những gì chị có thể làm.

…Ngày vợ chồng tôi ly hôn, chị khóc như chính chị là người trong cuộc, đau cho nỗi đau của em mà lực bất tòng tâm không giúp gì được. Chị giờ đã sáu mươi, sống chật vật với thu nhập ít ỏi từ mấy sào ruộng khoán. Cả một đời quên mình lo toan cho gia đình, chị có giữ riêng gì cho mình đâu? Vậy mà biết tôi đau ốm, khó khăn sau ly hôn, chị đến thăm, lấy từ túi ra một chỉ vàng y dúi vào tay tôi: “Cho cậu. Để thuốc men, bồi dưỡng…”. Nhìn mái đầu bạc trước tuổi, nhìn gương mặt nám từng vệt đồi mồi, đuôi mắt rạn chân chim của chị mà tôi suýt khóc. Chị ơi…

Hương Lan

 

Tags:

Bài viết khác

Câu chuyện gia đình: Nhiễu điều phủ lấy giá gương…

Một lần nữa tâm can anh lại xốn xang. Không phải vì cơ thể nhuốm bệnh mà anh ăn không ngon, ngủ không yên. Anh muốn một lần nữa ủng hộ lời kêu gọi. Nhưng vợ chồng anh mới góp một triệu đồng, bây giờ làm sao nói với chị? Vả lại dù rất muốn, nhưng giữa ý muốn và thực hành không phải không có sự đắn đo. Là người lao động, anh biết giá trị mồ hôi đổ ra để có được đồng tiền là thế nào.

Truyện ngắn: Những người lính ngoài biển khơi

Bão tràn vào thành phố. Trời tối đen như mực. Một số khu vực đã mất điện từ mấy ngày qua. Mưa như trút nước. Tiếng người phát thanh viên trên truyền hình thảng thốt “…lũ tràn chưa rút hết thì cơn siêu bão số 7 tiếp tục tràn vào Biển Đông, uy hiếp các tỉnh miền Trung. Chính phủ đang huy động mọi lực lượng để cứu dân, tránh tình trạng cô lập từ các huyện như hiện nay…”.

Truyện ngắn: Lầm lỡ

“Công ty phá sản, tôi chạy khắp nơi mà không kiếm được việc làm khác. Cuối cùng, với vốn tiếng Anh kha khá, tôi trở thành nhân viên buồng phòng trong một khách sạn nằm sát bên bờ biển. Tại đây, tôi quen Kha khi anh từ Mỹ đến đây triển khai một dự án về môi trường. Hôm đó, khi trở về phòng lấy bản đề án để quên trên bàn, Kha thấy tôi đang chăm chú đọc những trang bản thảo một cách say mê.

Truyện ngắn: Lỡ hẹn một chuyến bay

Từ khi thành phố bắt đầu thực hiện quy định giao thông một chiều ở một số con đường, hàng ngày lộ trình đi về của anh có thay đổi. Vòng đi vẫn qua đường Ngô Gia Tự, nhưng vòng về buộc anh phải đi đường Nguyễn Trãi. Lâu nay anh hầu như tránh con đường này. Bởi lẽ, đó là con đường ngang qua nhà nàng. Lòng anh không bình lặng mỗi khi nhìn thấy cánh cổng có giàn hoa giấy tím. Đã nhiều năm rồi từ lúc không còn bóng nàng bên khung cửa nhỏ đó.

Truyện ngắn: Lòng vị tha

Nhà Sơn và Thơm cạnh nhau, trong xóm bãi rác. Gọi là nhà nhưng thực ra đó chỉ là những túp lều lợp tôn rỉ, tường là những mảnh bìa carton, thùng thiếc, thùng sơn… chắp. Cả 2 đều không có cha, đều lớn lên từ những thứ lượm lặt trong bãi rác. Cũng như mọi người dân nơi này, hai đứa biết theo mẹ bới rác từ khi chập chững biết đi.

Truyện ngắn: Bài học và tình bạn

Vừa hết giờ làm, Hùng vội phóng xe khỏi cơ quan. Chạy rì rì giữa dòng xe cộ đông đúc, lòng Hùng bồn chồn, chỉ muốn tăng ga vọt lên để mau về nhà. May mà cu Tuấn đã được cô giáo ở cùng tổ hứa chở giúp về chứ không lại chờ bố, rồi khóc. Còn vợ anh, mới mổ ruột thừa xuất viện ngày hôm kia, không biết ở nhà có chịu nằm yên hay lại tham công tiếc việc...

Truyện ngắn: Ngày đầu lên lớp

Sáng, trong khu tập thể giáo viên cạnh trường, Lan thức dậy từ lúc nào. Đã thành thói quen, sáng nào cũng vào giờ này, Lan đều ngồi bên chiếc bàn nhựa cạnh cửa sổ, xem lại giáo án cho một ngày lên lớp. Cô chẳng thể lý giải vì sao mình lại yêu nghề giáo viên đến thế, và càng không hiểu vì sao từ khi được nhận về trường này dạy, cô lại tâm huyết, nhiệt tình đến vậy.

Truyện ngắn: Mình đã thuộc về nhau

Trong buổi lễ trao giải cuộc thi viết về môi trường hôm đó, em tưởng tác giả đạt giải nhất là người trong ngành, nhưng hóa ra không phải. Anh tự giới thiệu cái nghề khảo sát của mình là “nghề đi lang thang”. Trước đây, nhiều lần đọc những bài báo rất hay ký tên anh, em tưởng tác giả là một cô gái bởi lối viết sâu sắc mà đằm thắm đến thế. Hóa ra không phải, mà là anh - chàng trai ngăm ngăm cao lớn, chắc đậm, mái tóc đen lòa xòa trước trán, nụ cười luôn nở trên môi.
Top