banner 728x90

Câu chuyện gia đình: Cha và con

28/12/2024 Lượt xem: 2439

Những câu chuyện nhỏ thôi, nhưng rất đời, với những lát cắt nhiều dư vị, với những thông điệp đầy ý nghĩa về tình cảm gia đình. Ở đó có chút xa xót thật đấy, nhưng rồi lại vẫn thấy lẩn khuất cái tình đời, tình người đằng sau những câu chữ...

Linh ngồi thu mình vào mái hiên. Tiếng rao bán rau của cô bé dường như bị át bởi tiếng mưa rơi và sấm chớp. Những chiếc áo mưa xanh, trắng; những chiếc dù đủ màu cũng bước vội vã hơn. Đất cát, nước bẩn cứ theo dòng xe qua lại bắn tung tóe. Từng vệt nước phút chốc theo lỗ hổng rơi xuống làm đầu tóc, quần áo của Linh ướt sũng. Linh cảm thấy mình như lạc lõng giữa cuộc sống xô bồ. Thế nhưng, cô bé nhanh chóng nhận ra có người đồng cảnh ngộ. Ông lão ngồi cách vài mét, đang cố giữ chặt lấy cây dù. Những chiếc thanh sắt cứ lần lượt bật ra mỗi khi gió quật tới. Tấm vải dù cũng bị rách phân nửa. Cụ ông ngồi run bần bật vẫn cố đưa chiếc nón cũ kỹ cầu xin: “Mọi người làm ơn, làm phước giúp đỡ già! Ông bà, cô chú ơi! Xin làm ơn! Làm ơn!”.

Mưa xối xả, ướt đẫm trên mái tóc đã bạc trắng như sương. Mưa làm cho lòng người vốn dĩ đã lạnh, lúc này càng lạnh hơn!

Bỗng một chiếc xe máy cũ nát dừng lại. Người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ, mặc chiếc áo mưa bị rách vội vàng bước xuống. Người đàn ông nhìn xung quanh với ánh mắt vừa thất vọng, vừa như trách móc vì sự vô tâm của mọi người. Nhanh như cắt, bàn tay to khỏe đưa xuống chiếc nón cũ kỹ, nhặt những đồng tiền lẻ còn vương đất cất vào túi quần, giọng chán nản:

- Chậc, chẳng được bao nhiêu. Thôi, cha đứng dậy nhanh, con chở xuống đầu chợ bên kia mà xin, chắc khá hơn!

Đôi môi tím tái lẩy bẩy:

- Ừ! Chờ cha, chờ cha một chút nha con!

Ông nặng nhọc đứng lên. Từng bước chân kéo theo cả vết bùn đất, kéo theo cả cơn ho dài đến quặn ruột. Đôi bàn tay cả đời lam lũ run rẩy đặt lên lưng trần vững chãi của con để giữ vững. Rồi chiếc xe phóng vội.

- Khổ thân, sự đời có ai đem cha già yếu bỏ chợ bao giờ, đúng là ông bà ta nói phải: “Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng”…

Tiếng thở dài cùng câu nói bỏ dở của bà cụ ngồi bên khiến cảnh càng thêm não nề. Linh ngậm ngùi nhìn theo chiếc xe đang dần xa. Nhưng, cô bé vẫn kịp nhận ra đôi bàn tay của ông lão. Đôi bàn tay đang nắm chặt chiếc dù đã bị rách phân nửa. Chiếc dù nghiêng qua bên phải nhưng vẫn khiến mái tóc bạc trắng của ông lão ướt đẫm, chỉ có đứa con trai thì không vương lấy một giọt mưa nào.

Hoàng Long

 

 

Tags:

Bài viết khác

Tản văn: Chợ quê ngày ấy

Tôi không thích đi những chợ sầm uất, rau trái xanh tươi chất đầy các sạp. Bao giờ tôi cũng mê những khu chợ lưa thưa hàng quán, bày biện lộn xộn trên tấm ni lông cũ mèm, bà già bán chuối ngồi nhai trầu bỏm bẻm…

Tạp văn: Hương cốm mùa thu

"Gió thổi mùa thu hương cốm mới/ Tôi nhớ những ngày thu đã xa...". Câu thơ trên của Nguyễn Đình Thi trong bài "Đất nước" lại vang lên trong tôi mỗi khi cái nắng gắt mùa hạ đã chuyển sang hanh vàng, cùng với cơn gió heo may se se thổi về, cũng là lúc đất trời vào thu.

Một thời đã qua

Những ngày cuối tháng 8, đến các nhà sách nhìn thấy nhiều bậc phụ huynh đi mua sách vở chuẩn bị cho con tựu trường, lòng lại thấy xốn xang nhớ về những năm tháng mới cắp sách đến trường.

Tản văn: Cảm xúc mùa Vu Lan

Mùa Vu lan này là mùa thứ 5, chị lên chùa và được nhận bông hồng trắng cài lên ngực áo. Trong khói nhang trầm ngào ngạt, vẫn thoảng đâu đây mùi hoa huệ, mùi ngọc lan… Ngọc lan là thứ hoa ngày xưa mẹ đặc biệt thích, mỗi dịp thắp nhang ngày rằm, mùng một, bao giờ mẹ cũng có một đĩa nhỏ trên bàn thờ.

Tản văn: Nhớ mẹ

Cuộc đời vẫn vậy, dường như phải khi chồn chân mỏi gối mới giật mình nhìn lại những gì đã qua. Phải khi có con mới thấu hiểu được ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Chiều nay, nhìn dáng ai đang liêu xiêu quang gánh trên đường, lòng chợt trào lên nỗi nhớ thương mẹ vô cùng!

Tản văn: Biết ăn phở

Hồi còn chiến tranh, một lần công tác qua thành Tuyên, ghé quán phở bên đường thấy Phở Bân "bò tơ bảy món", tôi buột miệng, chẳng biết ngon không mà quảng cáo nghe rung màng nhĩ. Chủ quán Bân nghiêng tai nghe thấy, ông ghé sát tôi, buông một câu lạnh tanh: "Chú cứ ăn đi, chê một câu thì anh bê cả quán này ném xuống dòng sông Lô". Chả là quán này nằm sát mép sông Lô.

Truyện ngắn: Quà chợ quê

Ngày nhỏ, niềm vui lớn của tuổi thơ tôi là ngóng mẹ đi chợ về! Hầu như ngày nào mẹ cũng đi chợ. Đi bán vài thứ sản vật nhà nuôi, nhà trồng: buồng chuối, buồng cau, dăm con vịt, con gà hoặc mớ cà, dưa, bí, mướp… Vậy nhưng, ngày không có gì bán, mẹ vẫn cứ… đi. “Quen chân, ở nhà buồn…”, mẹ bảo. Nói vậy thôi, không bán gì thì mẹ đi mua chút thức ăn tươi về lo cơm cho cả nhà.

Tạp văn: Sâm nam

Ai đã từng sống ở những vùng đất có nhiều gò đồi miền Trung chắc chẳng lạ gì với cây sâm nam - một loài dây leo mọc ở các bụi lùm, trở thành một món ăn dân dã và đã đi vào ca dao với những lời lẽ mộc mạc nhưng chứa đầy yêu thương như câu thơ vừa được dẫn.
Top