banner 728x90

Truyện ngắn: Cảm thông

16/04/2025 Lượt xem: 2672

Anh và chị đều là nhân viên nhà nước, có hai con, một trai, một gái. Hàng ngày, chị và con gái thay phiên nhau vào bếp, lau nhà, giặt giũ quần áo. Bữa cơm dọn lên, chị hoặc con gái phải mời hai người đàn ông trong nhà, họ mới ngồi vào bàn ăn. Trái cây mua về, chị cắt gọt sẵn, để trong hộp nhựa, chỉ cần mở cửa tủ lạnh ra là lấy ăn ngay. Không những vậy, ngoài giờ đi làm, chị còn tranh thủ thời gian trồng thêm rau trên sân thượng để cả nhà được ăn rau sạch.

Một lần rửa chén, chị sơ ý đánh rơi cái tô. Anh ngồi ở phòng khách nhìn xuống dưới bếp càm ràm: “Đàn bà con gái gì mà vô ý. Rửa cái chén thôi cũng để cho bể”. Chị vừa nhặt những mảnh vỡ lên vừa khẽ đáp: “Em bị lỡ tay”. Có lần con gái làm bếp bị đứt tay, anh buông một câu: “Sau này làm dâu nhớ cẩn thận nghe con. Con gái mà vụng về, chồng chê đấy!”. Thương mẹ, một lần nắm đôi bàn tay sần sùi của chị, con gái bảo: “Mẹ đeo bao tay vào để giữ da, chứ da tay mẹ hư hết rồi”. Nghe con nói, anh lạnh lùng phán: “Bà nội hồi xưa có bao giờ biết đến cái bao tay. Làm việc nhà có gì nặng nhọc đâu kia chứ!”. Không giữ được bình tĩnh, con gái đã nói với cha: “Ba ạ, nhà bên cạnh, bác ấy là tiến sĩ nhưng bác vẫn rửa rau, kho cá. Ba không giúp gì cho mẹ cả”. Người cha nghe vậy, quay mặt đi im lặng.

Vừa làm công việc ở cơ quan, vừa lo việc nhà và con cái, chị bắt đầu đổ bệnh. Nằm viện 5 ngày rồi 10 ngày, chứng rối loạn tiền đình vẫn không giảm. Con gái vừa đi học, vừa chăm mẹ trong bệnh viện nên không đủ sức làm những công việc trước đây mẹ làm. Hàng ngày, hết giờ làm việc, anh ghé vào thăm chị đôi chút. Theo bác sĩ, chị phải điều trị cho khỏi mới được ra viện.

Không có bàn tay người mẹ và cô con gái, việc nhà cứ dồn lên. Chẳng còn cách nào khác, anh phải vào bếp nấu ăn, dọn nhà, giặt giũ và làm nhiều việc nữa. Trưa hôm ấy, vừa về đến nhà, con gái thấy cha đang lụi hụi chà cái xoong kho thịt bị cháy rồi thở dài. Thấy vậy con gái hỏi: “Có việc gì không ba?”. Anh gạt mồ hôi rồi nói với con: “Việc nhà nhiều quá, ba làm không xuể...”.

Phúc Nguyên

 

 

Tags:

Bài viết khác

Nghĩa Tân căng tràn sức sống

Trên quê hương mới – phường Nghĩa Tân (Cầu Giấy, Hà Nội), bà con cộng đồng đã cùng nhau đoàn kết, gắn bó, tương thân tương ái - hợp sức phấn đấu “xây” nên một mái nhà chung - mỗi ngày thêm sắc mới…

Nặng lòng Tràng An - Kẻ Chợ

Năm xưa, tôi – XP đã có những cuộc đàm đạo cùng Nhà văn Siêu Hải (1924 – 2012). Có thể nói, cả cuộc đời ông gắn bó với “đô thị Kẻ Chợ” qua những trang viết ngồn ngộn… về Thăng Long - Hà Nội. ..

Trường ĐH Tây Bắc: Đề kiểm tra giữa học kỳ 2 môn Ngữ văn lớp 8 năm học 2024 – 2025

Truyện ngắn "Quê hương" của tác giả Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm mang đậm tính nhân văn, khắc họa một cách sâu sắc tình cảm quê hương của mỗi con người, đặc biệt là tình yêu với mảnh đất nơi sinh ra và lớn lên. Qua câu chuyện, tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật quê hương mà còn thể hiện những suy tư, cảm xúc của nhân vật về quê hương và những giá trị tinh thần sâu sắc mà quê hương mang lại.

Đề luyện thi số 1 - Trung tâm Trí Việt: Phân tích truyện ngắn "Ông tôi" của tác giả Đào Quốc Thịnh

Truyện ngắn "Ông tôi" của Đào Quốc Thịnh là một tác phẩm đầy cảm động và mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.

Tạp văn: Bàu sen làng tôi

Một bên là những ngọn đồi nối tiếp nhau, chập chùng, một bên là cánh đồng rộng. Ở đó, giữa đồi và đồng có một cái bàu rất rộng và chạy dài đến cả chục cây số, quanh năm đầy nước, từ đầu tới cuối, đoạn nào cũng mọc đầy sen. Có lẽ do sen mọc nhiều nên từ thời xa xưa, người trong làng lấy sen để gọi tên bàu.

Tạp văn: Hạnh phúc giản đơn

Có một buổi chiều vô tình nhìn thấy trên facebook của một người bạn tấm ảnh bạn đang nhổ tóc bạc cho mẹ. Trong ảnh, mẹ và con cùng cười. Hạnh phúc đôi khi chỉ giản đơn thế thôi, cho dù có thể bao ánh nhìn vào đó mang nhiều ngẫm ngợi về sự hạn hữu của thời gian, của đời người.

Tạp văn: Đâu rồi những tiếng rao đêm

Ngày đầu đến Huế trọ học, tôi thích thú khám phá thế giới hàng rong ở xứ này, từ các loại bánh bèo, bánh nậm, bánh bột lọc đến chè, bánh canh, bún hến, trứng lộn, bánh bao… Có bao nhiêu thứ hàng rong là có bấy nhiêu tiếng rao gọi mời.

Tạp văn: Sống vội

Tôi vẫn thường có thói quen ngồi một mình nơi góc quán cà phê cạnh ngã tư đèn đỏ và lặng lẽ ngắm người người cùng xe cộ ào ạt trôi đi mỗi ngày. Cho mình chậm lại một phút giây mới thấy con người và đời sống xung quanh dường như đang lao đi quá vội.
Top